Ở cửa phòng cấp cứu tập trung rất đông con cái của ông cụ Tôn, không phải ai cũng tin lời nói xằng bậy của Tần Minh.
Nhưng vẫn có người thắp nhang lạy Phật và cầu nguyện.
“Giả quá đúng không? Đột nhiên một thanh niên chạy ra bảo là học trò của Trương chân nhân, các anh với chị tin liền? Mê tín hại chết người.” “Tôi thấy mê tín là chuyện khác, muốn tìm thêm cớ để xử thằng nhóc đó đúng không? Dù sao bác sĩ cũng đã nói là không cứu được rồi.” “Tôi thấy là làm cho chúng ta xem, giả vờ hiếu thảo, sau này giành tài sản thì sẽ tự tin hơn” “Ôi, ba đột nhiên nhồi máu cơ tim, thế này..
nếu ba đi, bây giờ trong nhà lại loạn như vậy, e là nhà họ Tôn chúng ta sẽ sụp đổ mất.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường trong đời người, ai mà chẳng có ngày này.
Ngay lúc này, một số người ôm suy nghĩ riêng và nghi ngờ lẫn nhau thì cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Minh để một tay sau lưng, chậm rãi đi ra, hiên ngang như một vị thần sống, nói: "ổn rồi, người đã tỉnh.
Mọi người kinh ngạc, đừng nói là người nhà họ Tôn, ngay cả các bác sĩ của bệnh viện cũng há hốc mồm, thần kỳ như vậy sao? Chỉ năm phút đã cứu được người rồi?
Là người chết hay là người sống?
Vị bác sĩ điều trị chính túm lấy cổ áo Tần Minh, nói: “Sao có thể chứ? Mới có mấy phút?” “Mau, vào xem thử" “Đi, vào xem thứ.”
Mọi người cùng đi vào phòng cấp cứu, xem thử những gì Tần Minh nói có thật hay không.
Sau khi đi vào, quả nhiên mọi người thấy ông cụ Tôn đã tỉnh, vị bác sĩ điều trị chính kia ôm đầu, khó mà tin được thốt ra tiếng kinh ngạc: “Trời ơi! Chuyện này không thể nào, làm sao có thể chứ, thiết bị y tế tiên tiến nhất cũng không cứu được, tại sao lại...
Người nhà họ Tôn cũng há hốc mồm, đặc biệt là mấy người ban đầu không lạy thần linh lại càng kinh ngạc hơn.
“Đệch, để anh trai với chị dâu đi trước ăn được miếng ngon rồi.
Lát nữa phải làm ầm lên.
"Người này là ai thế? Ai biết tên không?” “Thần, đúng là thần rồi!”
Ông cụ Tôn tỉnh dậy nên con cái của ông cụ đều rất vui, bỗng chốc Tần Minh được tôn lên làm đại sư.
Nhiếp Hải Đường ngồi ở hàng ghế trên hành lang bệnh viện, thấy cảnh tượng thần kỳ này, cô cũng không biết nên nói gì nhưng trong lòng cô rất vui, ông cụ Tôn không sao thì cô cũng không sao, tóm lại là thở phào một hơi.
Cô nhìn Tần Minh với tâm trạng phức tạp, cô biết đây là món nợ ân tình.
Bà Tôn lại đi tới bắt tay Tần Minh, bà ta trở nên vô cùng nhiệt tình nói: "Đại sư đúng là tài giỏi quá, không hổ danh là học trò của Trương chân nhân.
Đại sư, đây là danh thiếp của tôi, mong đại sư nhận cho.”
Tần Minh mỉm cười, khéo léo từ chối: “Bà Tôn, duyên phận cho chúng ta gặp nhau, tất cả đều là cái duyên, người xuất gia chúng tôi xem trọng tùy duyên
Bà Tôn lúng túng cười, rõ ràng nghe ra được Tần Minh không muốn có tiếp xúc gì với bọn họ nữa, bà ta gật đầu nói: “Phải phải, đại sư là bậc cao nhân, khác với người thường chúng tôi.”.