Bà Tôn dẫn hai người ra ngoài, lần này thừa dịp không có ai, bà ta kh người với Tần Minh và Nhiếp Hải Đường: “Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, xin lỗi cô Nhiếp và đại sư, mong hai người nhận lời xin lỗi chân thành của nhà họ Tôn chúng tôi.”
Tần Minh khoanh tay nói: “Bà Tôn đã thật lòng xin lỗi thì tôi cũng không hẹp hòi như vậy.
Nhiếp Hải Đường cũng lên tiếng: “Tôi cũng không làm gì, ông cụ không sao là tốt rồi.
Bà Tôn mỉm cười, lấy một tấm chi phiếu ra, sau khi viết xong thì đưa tới, nói: “Trong này là mười triệu, cảm ơn đại sư đã làm phép cứu ba tôi, hi vọng đại sư không chế.
Đệch, trùng độc kéo dài tuổi thọ cực kỳ quý hiếm có giá thị trường là hai đến ba trăm triệu, nhất là bây giờ thung lũng trùng độc của nhà họ Lâm ở Tương Tây đã bị phá hủy một vùng lớn, sau này trùng độc kéo dài tuổi thọ sẽ càng hiếm hơn, vậy mà bây giờ chỉ đổi lại được mười triều?
Vậy ông đây thà để nhà họ Tôn mấy người nợ ân tình cho rồi.
Tần Minh đưa tay ra từ chối, bình tĩnh nói: “Ôi, chuyện hôm nay là duyên phận định mệnh của tôi với nhà họ Tôn mọi người, tôi là người xuất gia, thầy của tôi thường nói, cứu người không cầu được bảo đáp, nếu không sẽ tổn hại đến âm đức.
Chuyện này mọi người ghi nhớ là được rồi, có trả tiền hay không thì tôi cũng không thiếu tiền”
Bà Tôn thấy Tần Minh không nhận thì muốn tăng lên năm mươi triệu.
Cuối cùng Tần Minh đi mất khiến bà Tôn rất buồn bực, phải biết là tiền tài dễ đưa còn ân tình thì khó trả.
Tần Minh với Nhiếp Hải Đường ra khỏi bệnh viện với tâm trạng vô cùng tốt.
Nhiếp Hải Đường hỏi: “Triệu Chính Ngôn, lần này cảm ơn cậu.
Chuyện lần này là tôi nợ cậu, cậu muốn tôi bảo đáp thế nào?”
Tần Minh vừa nghe thế thì khóe miệng nhếch lên, hỏi: “Bảo đáp? Nhiếp Hải Đường, cậu nói thật sao?”
Nhiếp Hải Đường vừa nói đến báo đáp thì thấy Tần Minh lộ ra vẻ mặt gian xảo như chồn, khiến người ta vừa nhìn đã biết có ý đồ xấu gì đó.
Ánh mắt cô hơi ngẩn ngơ, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, đây chẳng phải là Tần Minh à? Tại sao biểu hiện của Triệu Chính Ngôn ngày càng giống với Tần Minh?
Nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cô, Triệu Chính Ngôn rất giống Tần Minh, cô đã nhận nhầm một lần rồi, không thể nhận nhầm lần thứ hai được đúng không?
Nhiếp Hải Đường căng thẳng lùi lại một bước, hai tay ôm ngực nói: “Tất nhiên rồi, tôi là người có ơn tất báo.
Nhưng một số chuyện vô đạo đức hay không bình thường thì tôi không thể đồng ý với cậu được.
Tần Minh cười lớn: “Tất nhiên sẽ không phải chuyện linh tinh bậy bạ rồi.
Bây giờ tôi nghèo lắm, trong ví chỉ còn lại mấy trăm tệ thôi, trong nhà hạn chế chi tiêu của tôi.
Bây giờ ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề với tôi, hay là cậu đưa tôi cùng đi giao hàng đi?”
Nhiếp Hải Đường nghe yêu cầu này của Tần Minh thì không cảm thấy gì, cô nói: “Không thành vấn đề, cửa hàng tôi giao đồ ăn làm ăn rất tốt, ông chủ thường nói không tìm được nhân viên, để tôi giới thiệu cậu đến.
Tôi giao buổi trưa, cậu giao buổi tối.”
Tần Minh nheo mắt, thế chẳng phải thời gian lệch nhau sao?
Đệch, anh còn muốn đi giao cùng nhau, nếu gặp phải mưa to gió lớn thì có thể bắt lấy cơ hội để thể hiện.
Thế nhưng Nhiếp Hải Đường hoàn toàn không cho anh cơ hội này.
Hai người về đến cửa hàng bán đồ mang đi, nói với ông chủ làm một tháng, còn ứng cho Tần Minh một số tiền, như vậy thì Tần Minh cũng không phải lo sau này không có tiền ăn cơm rồi.
Tần Minh nghĩ có thể không cần tiêu tiền của Tần Mặc và Triệu Tụng Lễ thì sẽ không tiêu
Sau khi các bên đã ổn định, anh lại bảo Tổng Dĩnh gửi tiền đến cho anh, thần không biết quỷ không hay, cũng không sợ Thường Quân Diệp phát hiện.
Anh có thể hoàn thành chuyện Trương Toàn Chân giao, đồng thời đạt được mục đích của mình là tìm hiểu tình hình bên trong nhà họ Triệu ở Bắc Kinh, có thể gọi là làm một chuyện được nhiều lợi.