Tần Minh đi giao xong đơn hàng buổi trưa cùng Nhiếp Hải Đường rồi tìm cớ cùng về trường.
Từ đầu đến cuối Nhiếp Hải Đường không thoát được Tần Minh khiến cô rất buồn bực.
“Cậu thay đổi nhiều thật.” Nhiếp Hải Đường nói: “Trước đây cậu sức khỏe cậu yếu đến mức không thể chạy khắp nơi đi giao đồ ăn thế này”
Tần Minh cười đáp: “À, tôi bái một người thầy đạo giáo, ông ấy dạy võ cho tôi tăng cường sức khỏe.
Tôi đã khác xưa rồi, nói thay da đổi thịt cũng không ngoa.
Hơn nửa, thầy dạy tôi rất nhiều đạo lý, tôi biết trước đây mình rất kém cỏi, bây giờ lãng tử phải quay đầu trở lại làm người."
Nhiếp Hải Đường gật đầu nói: “Ừ ừ, có thể thấy hơn nửa tháng nay cậu chịu không ít vất vả, da cũng đen đi rồi.
À phải rồi, cậu đeo kính áp tròng à? Cậu có thể đeo lại kính bình thường không? Tôi nhìn không quen lắm.”
Tần Minh sờ mắt, bảo: “Đâu có, thầy tôi dùng Kỳ Hoàng thánh thủ và Nghịch thiên cửu châm để chữa khỏi cận thị cho tôi, vì vậy tôi không cần đeo kính nữa.
Nhiếp Hải Đường méo miệng, nói: “Hả? Kỳ Hoàng thánh thủ, Nghịch thiên cửu châm? Châm cứu thần kỳ vậy sao? Cậu đùa tôi à?”
Tần Minh khoe: “Tất nhiên rồi, cậu không đọc mấy tiểu thuyết trên mạng à, nam chính tùy tiện châm vài kim là chân khí bùng nổ, ung thư cũng có thể cứu sống được, người chết tái sinh, huống hồ chỉ là cận thị.” “Ha ha ha." Nhiếp Hải Đường biết Tần Minh đang nói đùa, cô không khỏi nói: “Thôi đi, được rồi, cậu học thói ba hoa khi nào thế?"
Tần Minh cười bảo: “Có câu gọi là đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, từ lúc biết cậu là tôi đã bắt đầu trở nên hư hỏng rồi
Nhiếp Hải Đường hơi bực, cô nói: “Triệu Chính Ngôn, tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu, tôi có người mình thích rồi, cậu bớt lắm lời lại cho tôi.”
Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường tức giận thì cũng không nói nữa, đồng thời trong lòng anh rất vui, Nhiếp Hải Đường vẫn một lòng một dạ nhớ anh.
Hai người đi trên đường đến trường, đột nhiên bên đường vang lên giọng nói: “Này, Tần Minh, nhặt bóng đi.”
Tần Minh sững sờ, trước đây ở đại học công nghệ tỉnh Hoa anh có tham gia vào câu lạc bộ cầu lông, thường hay nhặt cầu, điều này đã trở thành tiềm thức và thói quen của anh.
Anh quay đầu nhìn phía phát ra giọng nói.
Nhưng đó là một sân bóng rổ, một chàng trai cũng tên Tần Minh đang chơi bóng rổ với các bạn.
Tần Minh khựng lại một lúc, ý thức được không phải gọi anh, nhưng vì nghe thấy tên mình nên anh rất để ý.
Nhiếp Hải Đường ở bên cạnh anh cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Tần Minh thấy thế, vẫn cảm thấy bây giờ không thể để lộ thân phận được, anh vội nói: “Nhiếp Hải Đường, cậu xem, sau này tôi cũng có thể chơi bóng rổ như mấy cậu bạn kia
Nhiếp Hải Đường cau mày, mặc dù tốc độ chuyển đề tài của Tần Minh rất nhanh nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó.
Đây là bất ngờ sao? Hay người bên cạnh thật sự là Tần Minh?
Đột nhiên Nhiếp Hải Đường vô cùng tò mò, muốn hỏi rõ ràng, bởi vì từ khi tiếp xúc với ‘Triệu Chính Ngôn hôm nay, cô có cảm giác người này ngày càng giống với Tần Minh.
Nhưng không đợi hai người tiếp tục đề tài này.
Một chiếc BMW đột ngột dừng lại bên đường.
Một người đẹp trai xuống xe, tay cầm bó hoa tươi, thô lỗ đẩy Tần Minh ra, đưa hoa cho Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường hoảng sợ hỏi: “Bạch Minh Vũ, anh lại muốn làm gì?”
Bạch Minh Vũ cầm hoa nói: “Nhiếp Hải Đường, anh bằng lòng dùng mười triệu năm để đợi em nở nụ cười tươi như nắng ấm đầu xuân.
Hoa là anh trộm nhưng yêu em là thật, em có thể không nhận hoa nhưng em trộm mất trái tim anh, nhất định không.