Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tôn Nguyệt buồn bực, tại sao vị Triệu đại sư này không thèm quan tâm đến bà ta vậy? Không cho bà ta có cơ hội nịnh nọt.
Nếu nhà họ Tôn có thể móc nối quan hệ với Trương Toàn Chân thì sẽ có thêm một người bạn, thêm một người giúp đỡ giải quyết phiền phức.
Đặc biệt là chưa bao giờ nghe tin Trương Toàn Chân sẽ nhận đồ đệ, cậu nhóc con cháu nhà họ Triệu này, tương lai xán lạn, nên làm quen sớm mới đúng.
Doanh nhân và khách khứa xung quanh nhìn mà tròn mắt, họ nịnh bợ Tôn Nguyệt còn không kịp mà Tôn Nguyệt lại bị Tần Minh đuổi khéo?
Cuối cùng anh chàng này có địa vị thế nào vậy?
Nhưng mọi người hỏi nhau, ai cũng không biết, rất ít người biết đến một nhân vật nhỏ nhoi như "Triệu Chính Ngôn".
Dù sao Tần Minh cũng chạy xe đạp điện đến, mệt đến mức không còn sức nữa, muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống, ăn uống thoải mái không quan tâm đến những người xung quanh.
Điều này làm người trong tiệc từ thiện thanh niên này đều rất xấu hổ.
Những người tham gia dạ tiệc thế này đa số là thanh niên trẻ, chủ yếu đánh vào hai chữ "thanh niên".


Đây là sân khấu của người trẻ tuổi, thỉnh thoảng một vài người lớn cũng sẽ không vượt quá quy tắc.
Bây giờ chủ khách sạn này và người phụ nữ thành đạt Tôn Nguyệt của nhà họ Tôn đến rồi, mọi người không thể ngồi im được nữa.

Dù là cậu chủ cô chủ nhà giàu hay là người mới lên chức, thậm chí là người nổi tiếng, nghệ sĩ đều biết năng lực của nhà họ Tôn ở Bắc Kinh, ai cũng muốn nịnh bợ đôi chút.
Nhưng bỗng dưng họ phát hiện Tôn Nguyệt mà họ đuổi theo lại theo đuổi một người khác, cũng là một người trẻ tuổi giống họ.
Vốn nghĩ đó là một cậu chủ của nhà siêu giàu nào đó, địa vị cao đến mức Tôn Nguyệt cũng phải làm nền.
Kết quả tên này bắt đầu ăn uống thoả thuê không có chút phong độ nào, nhìn tướng ăn của Tần Minh, hoàn toàn không hề có chút lễ nghi của gia đình giàu có, quá quê mùa.

"Chậc chậc, tay dính đầy dầu, chùi thẳng vào khăn trải bàn, tướng ăn quá xấu." "Anh ta là ai? Tại sao bà Tôn Nguyệt lại tiếp đãi long trọng đến vậy?" "Triệu Chính Ngôn? Chưa bao giờ nghe cả? Người của nhà họ Triệu đó à?" "Nhưng trong giới nhà giàu của Bắc Kinh nhiều nhà họ Triệu lắm, chẳng lẽ là nhà họ Triệu đó? Thích buổi dạ tiệc thế này?" "Có phải người đi bên cạnh anh ta là nữ thần đẹp nhất học viện Điện ảnh Bắc Kinh Hoàng Thư Đồng không? Wow, cô ấy là nữ hoàng điện ảnh, ca sĩ trong tương lai đó.
Ngoài đời đẹp hơn nhiều, cô ấy có trang điểm không vậy? Chăm sóc da đỉnh thế à?" "Người của nhà họ Bạch cũng đến, nghe nói dạo này nhà họ Bạch sắp phất lên.

Bạch Tĩnh Thần làm quen nhiều người lắm, thật ra cũng giỏi giang nhưng tiếc là cứ làm mọi người có cảm giác anh ta hơi kiêu ngạo.

"Ui trời, tên này có biết lễ nghĩa không vậy? Bẩn quá đi, quần áo cũng không ngay ngắn chỉnh tề."
Đối diện với sự chỉ trích của hàng trăm khách mời, da mặt Tần Minh dày như tường thành.

Đây là thứ anh đã tập luyện đặc biệt, bởi vì trong tự truyện của Trương Toàn Chân có ghi chép, lúc trước Trương Toàn Chân đã từng thất bại rất nhiều lần chỉ vì da mặt quá mỏng.

Cho nên Trương Toàn Chân đặc biệt chỉ ra, đàn ông mà, phải mặt dày, dày như tường thành mới làm chuyện lớn được.
Lợi ích trong tay mới là thật, đồ ăn đã vào bụng mới là của mình, mặt mũi không phải là thứ được xây nên từ miệng người khác.
Thật ra Tần Minh đã từng được học lễ nghi trên bàn ăn của giới nhà giàu nhưng anh đã quên mất rồi nhưng có sao đâu, tự do thoải mái vẫn thích hơn.

Từ khi thừa kế ngôi vị giàu nhất thế giới, anh đã quen với tự do, tại sao phải tuân theo quy tắc của các người, đúng không?
Tần Minh ăn uống được một lúc thì phát hiện một cô gái cứ đi theo mình mãi, cô ta là Hoàng Thư Đồng.
Tần Minh ăn miệng dính đầy dầu mỡ, quay đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Hoàng Thư Đồng nói: "Tôi là vợ chưa cưới của anh, trong trường hợp thế này, tôi phải đi theo anh."
Tần Minh cố tình duỗi ngón tay đầy dầu mỡ sờ lên gương mặt trắng nõn căng mọng của Hoàng Thư Đồng.

Hành động của anh làm những người xung quanh phải kêu lên.


"Hả, trời ơi, đúng là sỉ nhục." "Không thể nào, đúng là móng heo.

"Nữ thần tránh ra đi..
Nhưng Hoàng Thư Đồng ngoài việc mặt xấu hổ, cơ thể cứng đờ, đôi mắt như không thể tin nổi ra thì cô ta vẫn đứng im không nhúc nhích, để bàn tay dính đầy dầu mỡ của Tần Mình tuỳ ý cọ lên mặt mình, bắt chẹt.
Người ngoài có nói thế nào thì họ cũng đỉnh hôn rồi, một người muốn đánh, một người chấp nhận chịu đựng.
Tần Minh khinh thường nói: "Được rồi, tôi biết rồi, cô đi tán mấy tên ngốc của cô đi.

Dù gì tôi cũng không cứng lên được, không thể làm cô hạnh phúc, đúng không?"
Mặt Hoàng Thư Đồng u ám, đây chẳng phải là những câu điển hình lúc giận hay sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận