Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh lập tức yên tâm.

Tổng Dĩnh quả nhiên đáng tin cậy, không cần anh phải giả vờ nôn ra máu rời khỏi đây.
Tần Minh nhảy xong thì chỉ vào năm tấm thẻ ngân hàng trên bàn, ba tấm là của ba người gây sự, hai tấm khác là do anh lấy từ trong đám đông tới biểu diễn.
Anh nói: "Xin hỏi họ tên người chủ động bảo tôi trừ tiền?"
Lệ Gia Thành nói: "Tôi họ Lê."
Tần Minh gật đầu và bắt đầu biểu diễn: "Anh Lệ, Bạch Tĩnh Thần, Bạch Minh Vũ, ba người nghe cho kỹ.

Tôi hoàn toàn không biết gì về thẻ của các anh nhưng tôi đã cảm nhận được tài sản trong thẻ.

Tôi vừa thỉnh cầu thần linh xong, chấp nhận bỏ ra mười năm tuổi thọ, mượn thần thông của tôi để chứng minh bản lĩnh học được trên Hổ Long.


Chờ một lát, tôi sẽ chuyển hết tiền trong thẻ của các anh cho hai cô gái lúc trước mà còn chia bình quân!" "Ha ha..." Lệ Gia Thành cười với vẻ xem thường, nói: "Tùy thôi, bởi vì cậu sẽ không thể làm được.

Ngân hàng dễ dàng trừ tiền mà không được chủ thẻ đồng ý thì đóng cửa từ lâu rồi." "Ha ha ha..." Ở đó có không ít người đều cười vang, bọn họ cũng cảm thấy anh không thể làm được.
Tần Minh nhờ yếu tố bên ngoài sân, thông qua cách thức chuyển khoản để thay đổi số tiền hình như có lý.

Nhưng muốn giảm số tiền à, sao anh làm được chứ?
Bạch Tĩnh Thần đứng dưới sân khấu nhìn, thầm cười lạnh: "Thủ đoạn của thắng vô dụng nhà cậu đã bị tôi vạch trần, còn không tìm được lối thoát à? Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Nếu cậu đã muốn xấu mặt ở trước mặt mọi người, tôi cũng không thể không giúp cậu được toại nguyện"
Tần Minh cười nhạt, cầm lấy một dúm tàn hương búng lên hai tấm thẻ anh đã biểu diễn lúc đầu.
Lúc này, điện thoại của Tần Minh lại rung lên.
Tần Minh thầm vui mừng.

Anh biết Tổng Dĩnh đã thực hiện thành công.

Nếu không thực hiện được thành công, cô ta đã điên cuồng gọi điện thoại cho anh từ lâu rồi.
Quả nhiên không bao lâu, điện thoại của năm người đổ chuông.
Tin nhắn của ngân hàng tới đúng lúc.

Điện thoại của ba người Lệ Gia Thành, Bạch Tĩnh Thần, Bạch Minh Vũ đồng thời nhận được thông báo số dư của mình bằng không.

Ba người suýt qua đời, đứng yên gần như hóa đá, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Mà trong điện thoại di động của hai cô gái có thẻ khác lần lượt nhận được thông báo có bốn triệu bảy được chuyển vào tài khoản.

"Ôi trời ơi, bốn triệu bảy à? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?" "Tôi cũng vậy! Thần...! thần tiên chuyển thế." Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Hai cô gái được tiền lấy điện thoại di động của mình ra cho mọi người xem, chứng minh các cô đã thật sự nhận được tiền chuyển khoản, còn là số tiền lớn tới bốn triệu bảy.
Lệ Gia Thành kêu lên: "Bốn triệu của tôi đâu? Trả lại cho tôi.

Ông đây còn chưa mua nhà mà tiền đã hết rồi."
Bạch Minh Vũ cũng kêu to như phát điện: "Không, Triệu Chính Ngôn, bốn trăm nghìn của ông đây đâu? Ông đây đã tích góp rất lâu đấy."
Tần Minh chột dạ giơ tay lên, tính toán sơ qua là biết số tiền ban đầu ở trong thẻ của ba người bọn họ, anh thản nhiên nói: "Nói vậy, trong thẻ của Bạch Tĩnh Thần anh có năm triệu? Chà chà, thật sự không hổ danh là con nhà giàu, thật lắm tiền.

Tôi nói không sai chứ?"

Trên trán Bạch Tĩnh Thần đổ mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.

Rõ ràng bây giờ trời rất mát mẻ nhưng trong lòng gã chấn động không kém gì đội tuyển bóng đá quốc gia của Hoa Hạ đột nhiên đoạt được cúp vô địch thế giới.
Sao chuyện không có khả năng lại xảy ra với gã? "Trời ơi, là thật à?" "Thần ơi." "Không hổ danh là học trò của Trương chân nhân, thật sự có thuật điểm đá thành vàng." "Quá giả lại quá thật" "Tất cả đều là lừa gạt sao? Trò chơi của đám con nhà giàu thật buồn nôn.
Bất kể là người ở hiện trường hay các bình luận trên sóng trực tiếp đều điên rồi.

Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc trước chiêu thức biến tiền từ trong không trung ra của Tần Minh.
Quan trọng không chỉ đơn giản là thêm tiền còn không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền lại chia trung bình ba tấm thẻ chuyển tới hai tấm thẻ khác.

Kỹ năng thần kỳ như vậy còn không phải là lửa đảo thì chính là thần tiên chuyển thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận