Thiếu Gia Ngông Cuồng


Cô ta đều chẳng thèm ngó tới, bởi vì cô ta biết thân phận của mình không phải người bình thường có thể tiếp xúc được.

Từ nhỏ, phạm vi mà cô ta tiếp xúc nhận và được lời khen ngợi khiến cô ta hiểu được ngoại hình và vẻ đẹp của mình đều vô cùng xuất sắc, người không có thân phận nhất định thì không xứng để có được cô ta.
Vốn dĩ thân phận của Triệu Chính Ngôn đã đủ rồi, nhưng anh ta lại là kẻ vô dụng, trời sinh không cứng được.
Hoàng Thư Đồng khẽ mắng: “Triệu Chính Ngôn, anh buông tôi ra.

Anh làm gì vậy? Anh còn có thể làm gì tôi? Anh đừng có quá đáng, ngày nào cũng nói tôi cắm sừng anh, được, giờ tôi đi cắm sừng anh, chẳng phải anh là đại sư đạo giáo sao? Bói xem lát nữa tôi đi gặp người đàn ông nào, cắm cho anh bao nhiêu cái sừng?”
Hoàng Thư Đồng càng ngượng nghịu thì Tần Minh càng suy nghĩ lung tung, có thể nói là kiềm lòng không đậu.
Trong lòng anh lẩm bẩm: “Ôi chao, cô gái này đẹp quá, tính cách còn nóng nảy, muốn gặm cô ta một cái rồi đè đầu cô ta xuống.


Nhưng cảm thấy thế không tốt lắm, thật có lỗi với người anh em họ Triệu.

Có điều cậu ta bảo mình tùy tiện xử lý, chắc là không có tình cảm gì với Hoàng Thư Đồng, hay là mình lén lút chiếm hời? Dù sao cũng không tính lên đầu mình.”
Đột nhiên Tần Minh nói: “Hoàng Thư Đồng, cô vẫn còn nụ hôn đầu nhỉ?
Hoàng Thư Đồng sửng sốt, nhíu chặt mày, lúng túng nói: “Anh...anh...!Triệu Chính Ngôn, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có...!ưm..
Không đợi cô ta nói xong thì Tần Minh đã đè cô ta xuống giường, một tay anh giữ chặt lấy hai tay Hoàng Thư Đồng, tay kia bóp cằm cô ta rồi dứt khoát cúi đầu hôn lên môi Hoàng Thư Đồng.
Thực ra Tần Minh làm vậy không phải vì anh không khống chế được mình mà là vì quán triệt nguyên tắc đối xử tốt với cô ấy mà Triệu Chính Ngôn giao, đã không cẩn thận khiến Hoàng Thư Đồng tức giận thì anh có trách nhiệm dập lửa, dỗ cho cô ta vui, cổ gắng để Hoàng Thư Đồng vừa yêu vừa hận anh, có lẽ có thể duy trì mối quan hệ cân bằng ban đầu.
Tần Minh thật sự không hề mất lý trí.

“Ưm ưm!” Hoàng Thư Đồng ngạc nhiên đến ngơ người, cô ta cảm nhận được đôi môi của người đàn ông, nóng bỏng và hơi thở nam tính phả vào mặt mình, cô ta hoảng sợ và nghi ngờ, người này là chồng chưa cưới của mình sao?
Cô ta không kiềm được, đột ngột ra tay.Có lẽ là nụ hôn đầu đột nhiên bị cướp mất, có lẽ là tay Tần Minh di chuyển lộn xộn đến bộ phận nhạy cảm của cô ta, có lẽ là cảm giác căng thẳng vì lần đầu hôn người khác, Hoàng Thư Đồng không thể kiềm lòng mà ra tay.

Chát
Cô ta trở tay tát mạnh vào mặt Tần Minh.
Nhìn xem, dấu đỏ xuất hiện rồi.
Lần đầu hai người hôn nhau cứ thế mà dừng lại.
Chỉ thấy đôi gò má trắng nõn của Hoàng Thư Đồng xấu hổ đỏ lên, một tay che ngực phập phồng, liếm đôi môi, nuốt nước bọt, cô ta nhìn Tần Minh với vẻ không thể tưởng tượng được.
Trước đây hèn nhát vô dụng như vậy, lần này biến mất hơn nửa tháng, gặp tai nạn xe về lại như biến thành một người khác, mạnh mẽ ngang ngược đến mức Hoàng Thư Đồng không dám tin người trước mắt là chồng chưa cưới của mình.
Đột nhiên Hoàng Thự Đồng chất vấn: “Anh là Triệu Chính Ngôn sao?”
Tần Minh sờ mặt đau rát, cái tát này mạnh thật.
Tần Minh chỉ có thể phô ra kỹ năng diễn xuất, nói dối: “Tôi không phải Triệu Chính Ngôn thì là ai? Cần tôi đến đồn cảnh sát để xin cấp giấy chứng minh tôi là tôi không?”
Hoàng Thư Đồng vẫn một tay che ngực, hỏi: “Da anh không đen thế này, bốn năm nay anh không thích ra ngoài, ngày nào cũng ở trong nhà”
Tần Minh đã chuẩn bị đầy đủ lý do từ lâu, anh nói: “Qua một tháng tôi tu hành với thầy nên phơi nắng đen da.

Lần sau gặp thầy tôi, cô có thể hỏi ông ấy, nắng phía Nam gắt thế nào!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận