Hoàng Thư Đồng nhìn Tần Minh, tiếp tục chất vấn: “Vậy anh bị cận thì sao? Tại sao đột nhiên không đeo kính nữa?”
Tần Minh lại trả lời: “Thầy đã chữa khỏi cận thị cho tôi rồi, ông ấy đưa tôi đến Tương Tây, dùng phương pháp thổ, cô biết trùng độc không? Con trùng đó sẽ chui vào mắt tôi, từ từ phục hồi lại độ dày võng mạc của tôi rồi sau đó lại chui ra, thế là thị lực của tôi tốt lên rồi.”
Tần Minh chém gió xong cũng tự thấy khâm phục mình, chém không cần viết nháp, cứ tiện miệng mà chém thôi.
Hoàng Thư Đồng hỏi: “Vậy tại sao tính cách lại có thay đổi lớn như vậy?”
Tần Minh nói: “Vì cuối cùng tôi cũng hiểu ra, người hiền dễ bị ức hiếp còn ngựa giỏi bị người cưỡi.
Thầy tôi thay đổi tôi, tôi không muốn bị người ta bắt nạt và sỉ nhục nữa.
Hoàng Thư Đồng vẫn nhìn chằm chằm Tần Minh với ánh mắt nghi ngờ, bộ dạng không tin lắm.
Trong lòng Tần Minh luống cuống, có nên nói mình khó chịu muốn nghỉ ngơi không nhỉ? Dù sao cũng có được nụ hôn đầu rồi, môi cô gái này rất thơm, eo cũng nhỏ nhắn, làm bước tiếp theo thì cũng chưa chắc tối nay có thể có được cả con người cô ta đúng không?
Tần Minh sợ Hoàng Thư Đồng sẽ đột nhiên hỏi anh anime gì gì đó nữ chính là gì, vậy thì Tần Minh thảm rồi, anh không xem anime nhưng Triệu Chính Ngôn là người đàn ông hướng nội và thích anime.
Nhưng Hoàng Thư Đồng không hỏi những điều này, cô ta ra ngoài, chưa tới mười phút sau đã cầm theo một cuốn bài tập toán cao cấp quay lại, ném cho Tần Minh, nói: “Chứng minh cho tôi xem, anh giải xong những bài tập này thì tôi tin anh”
Tần Minh thầm cười, cái này dễ.
Ngoài ngoại hình giống nhau ra thì Triệu Chính Ngôn và Tần Minh còn có một điểm chung duy nhất đó là cả hai đều thích học
Tần Minh là học sinh giỏi, anh cầm bút lên rồi mở bài tập toán cao cấp ra, tính toán rồi viết soàn soạt, một tiếng đã làm xong hơn mười trang.
Hoàng Thư Đồng thấy Tần Minh làm trắng rất ra dáng thì cầm bài tập lên so đáp án, woa, đúng hết rồi.
Lúc này Hoàng Thư Đồng đóng sách bài tập lại, có vẻ sự nghi ngờ của cô ta là dư thừa, người trước mắt chính là chồng chưa cưới của cô ta.
Tần Minh nói: “Tôi của ngày xưa chết rồi, tôi của hiện tại là tôi hoàn toàn mới.
Triệu Chính Ngôn mà cô thích đã không còn nữa.
Hoàng Thư Đồng cắn môi, nói: “Tôi chưa từng thích anh của quá khứ."
Tần Minh sầm mặt, cô gái này thẳng thắn như vậy à? May mà anh không phải Triệu Chính Ngôn, nếu không thì bức bối chết mất.
Hoàng Thư Đồng lên tiếng: “Hồi cấp ba cũng chỉ có thiện cảm với anh thôi, tôi biết anh yêu thầm tôi, lúc anh theo đuổi tôi thì tôi rất do dự.
Anh cũng nên biết, tôi đồng ý đỉnh hôn với anh cũng có một phần là vì ba mẹ tôi không ngừng khuyên tôi, và ba mẹ anh cũng có đầu tư trong việc kinh doanh của nhà tôi.
Tôi tưởng tôi có đủ thời gian để hiểu anh anh giỏi giang như vậy, gia thế cao sang như vậy, tôi nghĩ kết hôn với anh cũng không tệ lắm.
Ai mà biết sau khi xảy ra chuyện anh với Dương Bảo Bảo thì hình tượng của anh sụp đổ, anh cũng trở nên hèn nhát và mất hết tinh thần.
Thậm chí một năm chúng ta mới gặp nhau một lần, nói cũng chẳng được hai câu.
Tôi càng không có cơ hội để thích anh của quá khứ.
Hoàng Thư Đồng nói rất thẳng thắn và chân thành, đây là những lời tận đáy lòng cô ta, Triệu Chính Ngôn và cô ta có quá khứ xa cách như vậy, Tần Minh cũng cảm thấy rất bất lực.
Tần Minh không biết nên tỏ thái độ thế nào, anh hờ hững nói: “Không quan trọng nữa, một mình tôi rất tốt.”
Hoàng Thư Đồng lên tiếng: “Nhưng anh của hiện tại cướp mất nụ hôn đầu của tôi, còn định sở ngực tôi, bây giờ tôi rất giận đấy!
Khóe miệng Tần Minh co giật, anh nhìn Hoàng Thư Đồng đang tức giận như một chú sư tử con, vò đã sứt Tần Minh cho mẻ luôn: “Vậy cô muốn thế nào? Cô thích thế nào thì làm thế ấy.
Hoàng Thư Đồng nắm chặt tay, nhìn thẳng vào Tần Minh, nói: “Tốt nhất là bây giờ anh chịu trách nhiệm cho mọi chuyện mà anh làm.”
Tần Minh cười trộm, không có đâu, đợi anh đây gây ầm ĩ ở Bắc Kinh xong, gây náo loạn nhà họ Triệu xong rồi thì anh đây biến mấy, chịu trách nhiệm sao? Không có chuyện đó đâu.
Hoàng Thư Đồng nói xong thì ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tần Minh.
Tần Minh thoải mái nằm trên giường bệnh, Hoàng Thư Đồng đã cung cấp cho anh sự phục vụ chất lượng cao này.
Anh thầm nghĩ: “Trước đây còn tự bỏ tiền thuê ý tá và tặng kính mới cho mình đến đây rồi tiếp xúc, dường như cô ta cũng rất rõ thân phận vợ chưa cưới của cô ta, việc nên làm thì vẫn sẽ làm, không hề vô tình vô nghĩa.
Nhưng tại sao mối quan hệ giữa cô ta với Bạch Tĩnh Thần lại tốt như vậy? Lần trước mình nằm viện ở Thượng Hải, cô ta bỏ mình lại để đi tham gia party với tên Bạch Tĩnh Thần kia.
Người phụ nữ này khó nhìn thấu đấy, lẽ nào là đứng núi này trông núi nọ? Nếu có mục tiêu tốt hơn thì sẽ hoàn toàn cắt đứt, đúng là mưu kế hay.
Thôi được rồi, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Bây giờ cô ta đã không thích mình cũng không ghét mình lắm, thỉnh thoảng mình lợi dụng một chút để qua cơn nghiện tay nghiện miệng chắc cũng đủ rồi.
Lần này mình đóng giả Triệu Chính Ngôn chắc cũng phải một hai tháng, có lẽ vẫn kịp về quê đón năm mới nhỉ.
Tần Minh thoải mái ở bệnh viện ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau anh ra viện.
Anh cũng không bệnh gì, tất nhiên không cần phải tiếp tục nằm viện nữa, vào viện để có thể tránh ba người nhóm Bạch Tĩnh Thần đòi nợ thôi.
Dù sao thì Tần Minh cũng không định nên hơn chín triệu đó ra.
Tần Minh gọi xe quay về trường, trong ký túc xá đã chất đầy những món đồ xa xỉ sang tay rồi.
Tần Minh lục xem một lúc, anh không hứng thú với đồng hồ, nhẫn kim cương, đồ cổ hay đồ dùng, chơi một lúc anh đã thấy chán rồi.
Tần Minh đang suy nghĩ muốn đi tìm Nhiếp Hải Đường thì điện thoại đổ chuông, là thư ký của Triệu Tụng Lễ gọi đến.
“Cậu hai, ông bà chủ hẹn cậu sáu giờ tối nay ăn cơm ở nhà hàng tư nhân trên tầng bốn mươi bảy của tòa nhà Thương mại Quốc tế, tôi có thể đến đón cậu nhưng tôi sẽ đặt xe riêng cho cậu, mong cậu đến đúng giờ.
Thư ký nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
Tần Minh tức giận, lần trước cưỡng ép bắt anh từ Thượng Hải đến đây học, người thư ký này lạnh lùng như vậy, còn xem thường người khác, điện thoại thì cúp ngang.
Tần Minh nói: "Gọi tôi đi ăn cơm? Mấy người xứng sao?"
Tần Minh không đếm xỉa đến bữa cơm này, anh cầm sách đi học, trong lòng vẫn rất mong chờ, không biết trường cao đẳng bậc nhất Hoa Hạ có gì khác so với trường đại học hàng đầu thành phố Quảng?.