Thiếu Gia Ngông Cuồng


Anh là hàng giả đấy.

Nhiếp Hải Đường mỉm cười nói: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác đâu.

Tôi rất cảm ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối tối qua mới giúp cậu chuyện nhỏ này, cậu không cần để tâm làm gì.

À, cậu dùng tất xong không cần trả lại cho tôi đâu"
Tần Minh thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra cô ấy chỉ muốn trả lại ân tình.

thôi.

Anh nhận lấy đôi tất của Nhiếp Hải Đường.

Nó vẫn còn hơi ấm và có vài vết mồ hôi.

Tần Minh lén xoay người ngửi thử.


Mẹ nó, đây không phải là mùi thơm à? Quả nhiên người có dáng đẹp thì tất cũng thơm.

Cho dù Tần Minh không muốn làm vậy nhưng Nhiếp Hải Đường có ý tốt muốn bảo vệ đôi chân của anh.

Vợ tương lai đưa cho anh, anh đi thì có gì phải ngại chứ?
Hơn nữa, đây là loại tất thể thao tương đối trung tính, không phải màu hồng của nữ sinh mà là loại tất dài phù hợp với cả nam và nữ, khả năng co giãn tốt.

Tần Minh đi vào cũng không có gì kỳ lạ.

Tần Minh hỏi: "Cậu muốn lớp chúng tôi thắng ?"
Nhiếp Hải Đường chống cằm, cười dịu dàng: "Tôi à? Tôi không để ý lắm.

Tôi chỉ tới ăn ké, uống ké thôi.

Đường Xảo lớp chúng tôi là người tương đối hoạt bát, tính tình cũng tự do thoải mái.

Bây giờ trong lòng cô ta đang ngưỡng mộ bốn người lần lượt ở bốn lớp của các cậu.

Cô ta muốn xem thử bốn nam thần trong lòng cô ta sẽ cố gắng vì cô ta thế nào, có thể ghen ra sao, mới tổ chức một hoạt động giao lưu với bên giành danh hiệu đứng đầu như vậy.

Tôi bị kéo qua cho đủ người thôi."
Tần Minh cười ha ha: "Tôi cảm giác được.

Trước đây tôi đã từng gặp tình huống tương tự rồi."
Tần Minh nhớ trước đây vào năm thứ hai khi anh mới quen Nhiếp Hải Đường, Trương Tình Tình chủ nhiệm câu lạc bộ lúc đó cũng thường đi khắp nơi tìm hiểu trai đẹp như vậy, lần nào cũng dẫn Nhiếp Hải Đường đi theo.

Chẳng qua đối phương thường thích Nhiếp Hải Đường hơn làm Trương Tình Tình hoàn toàn thất vọng nhưng hai người không có mâu thuẫn gì, trái lại còn thành đôi bạn thân.

Nhiếp Hải Đường phiền muộn nhớ lại chuyện trước kia, nói: "Trước đây à...!Đúng vậy, trước đây rất tốt.

Tôi thật sự hy vọng có thể quay lại ngày trước"
Tần Minh chợt cười nói: "Không sao, tương lai của cô chắc chắn sẽ tốt hơn"

Nhiếp Hải Đường thoáng ngẩn người.

"Triệu Chính Ngôn" trước mặt thật sự có cùng chiều cao với Tần Minh, ngay cả vẻ tươi cười cũng giống nhau.

"Không ngờ trên đời này lại có hai người giống như như vậy nhưng Triệu Chính Ngôn vẫn luôn bắt chước theo Tần Minh, ôi..." Nhiếp Hải Đường đau khổ lại đỡ trán rầu rĩ, vuốt lại mái tóc đẹp.

Cô căng thẳng nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý mới nói khẽ: "Triệu Chính Ngôn, cậu có thường liên hệ với Tần Minh.

không? Gần đây tôi không gọi điện thoại cho anh ấy được.

Điện thoại trước đây của Tần Minh đã mất, cô tất nhiên không thể liên lạc được.

Anh cười nói: "Không, tôi không thân với cậu ta như vậy.

Cô muốn liên lạc thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều cách"
Nhiếp Hải Đường lúng túng mím môi và lắc đầu, trong lòng cô sợ nên thật sự không dám làm thế.

Tần Minh thấy vậy thì đặc biệt chua xót.

Anh không thể hoàn toàn.

thoát khỏi sự ảnh hưởng của Thường Hồng Hi, không thể hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ mới khiến Nhiếp Hải Đường lo âu và sợ hãi như vậy.


Tần Minh âm thầm thề, chắc chắn sẽ không để cho Nhiếp Hải Đường bị tổn thương.

Trên sân cỏ đầy người qua lại chợt vang lên giọng nói sắc sảo hỏi: "Tần Minh, cậu chạy lúc mấy giờ?"
Tần Minh vô thức quay đầu lại nói: "Chín giờ"
Anh quay đầu nhìn và hoảng sợ.

Em gái anh, là người đó! Chính là nam sinh cũng có tên Tần Minh mà anh từng gặp một lần vào hôm qua.

Kiểu trùng tên trùng họ này làm anh tương đối khó chịu.

Đây là hành vi trong tiềm thức của Tần Minh.

Dù sao anh mới giả mạo Triệu Chính Ngôn không bao lâu nên không thể lập tức thích ứng, nghe được người khác gọi Tần Minh' thì tưởng là gọi mình.

Tần Minh lập tức lấy lại tinh thần, sờ đầu và hóa giải một cách tự nhiên, nói với người gọi mình: "Chín Điển à, anh Chín Điển...!tôi ra sân.

mấy giờ vậy? Ấy, anh ấy đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận