Thiếu Gia Ngông Cuồng


Bạch Ngọc Thuần lái xe đến thị trấn Cổ Thủy ở ngoại ô thành phố trước một bước, đó là thị trấn cổ kính giữa vùng sông nước mang những nét đặc sắc của địa phương, cách Vạn Lý Trường Thành không xa lắm, nổi tiếng nhất là cảnh đêm, rất nhiều nam nữ thanh niên đều tới đây hẹn hò du ngoạn, ở đây còn có suối nước nóng, chỉ có một điểm không tốt là nhiều người đã phát sinh quan hệ ở đó rồi, nhưng cũng không chắc lắm.

Vốn định đến theo đội, kết quả lại đi nhờ xe Bạch Ngọc Thuần đến.

Tần Minh xuống xe, nói: "Bạch Ngọc Thuần, cám ơn cậu.

Cậu về đi, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ giúp cậu diễn vai bạn trai cũ, cậu yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu.

"
Bạch Ngọc Thuần chu miệng, nói: "Ừ"
Thế nhưng sau khi Tần Minh đi, Bạch Ngọc Thuần ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của khu nghỉ dưỡng, cảm khái trong lòng: "Muộn như vậy rồi về nhà cũng chán, mình ở đây chơi một mình cũng hay.


Đúng là trước kia nghèo chỉ có một người bạn là Tần Minh, bây giờ giàu rồi ngày nào cũng có đủ loại người tới tìm mình.

Lâu lắm rồi mình chưa được trải nghiệm cảm giác cô đơn lẻ loi một mình.

"
Tần Minh không biết Bạch Ngọc Thuần chưa đi, anh nóng lòng muốn gọi điện thoại hỏi Nhiếp Hải Đường xem hai người họ sẽ ở khách sạn nào đó hay nhà nghỉ đặc biệt, điện thoại bỗng nhiên réo vang, là thư ký của Triệu Tụng Lễ.

"A lô? Gì thế?"
Thư ký nổi đóa với Tần Minh: "Cậu hai, cậu ở đầu? Người của tôi chờ cậu mấy tiếng rồi nhưng không thấy cậu đi ra, xin cậu đừng lãng phí thời gian của ông chủ và bà chủ, họ tìm cậu có chuyện quan trọng, không thể xảy ra sai sót, cậu biết tính nghiêm trọng của sự việc không hả?"
Tần Minh không thèm để ý, đáp một câu: "Tôi làm gì cần cô dạy à? Hơn nữa chuyện nghiêm trọng như thế cần tên vô dụng trong mắt mấy người là tôi ra mặt sao? Cô đang dọa ai đấy? Họ muốn tìm tôi thì tất nhiên sẽ gọi điện cho tôi, cần thư ký như cô nói nhảm à? Nếu muốn tìm tôi thì bảo họ tự mình tới.


"
Tần Minh cúp máy một cách thô lỗ, tâm trạng bỗng thoải mái hẳn, anh nhất định phải thay đổi tính cách nhu nhược dễ bắt nạt của Triệu Chính Ngôn, nếu không hai thư ký làm thuê cho nhà anh sẽ không coi anh ra gì mất.

Dám nổi đóa với anh ư, như vậy sao được?
Tần Minh cúp máy, đang định liên lạc với Nhiếp Hải Đường thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại từ phía sau: "Triệu Chính Ngôn? Là anh à?"
Tần Minh giật mình ngoảnh đầu lại, mẹ ơi, làm người ta sợ hết hồn, xui xẻo quá đi mất.

Lâm Vũ Nhu nhà họ Lâm ở Tương Tây.

Cô ta vẫn như trước, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, hàng mi cong cong, lông mi dài hơi rung động, da thịt trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng, mũ lưỡi trai màu trắng che khuất mái tóc dài búi lên và nửa gương mặt của cô ta, nhưng cũng không thể che giấu sự xinh đẹp!
Tần Minh sờ sờ mặt trong vô thức, bây giờ anh không cải trang như lần trước đến Tương Tây.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận