Như lúc trước cô ấy chậm rãi đi về phía Tần Minh ngoài hồ không tên.
Bạch Ngọc Thuần đi đến trước mặt Tần Minh, cắn môi nói: "Tần Minh, em thích anh...!Cho dù em nghèo khó hay giàu có, Tần Minh anh luôn là tốt nhất trong lòng em.
Em, em biết một người con gái như em tỏ tình không được hay lắm, nhưng, nhưng...!Nhưng em sợ anh sẽ bị người khác cướp mất, em có thể làm bạn gái của anh được không?"
Nhìn Bạch Ngọc Thuần căng thẳng, tay túm chặt ngực, ánh mắt hốt hoảng không dám nhìn thẳng Tần Minh, màn tỏ tình mấy tháng trước như tái hiện lại, câu thoại vẫn y như thế.
"…." Nhiếp Hải Đường đang cầm điện thoại 11 quay bỗng khó chịu.
Rốt cuộc hai người này đang làm gì vậy?
Đây thật sự là Tần Minh sao? Bạch Ngọc Thuần biết trước rồi ư? Chỉ có cô không biết sao?
Trong lòng Nhiếp Hải Đường rất loạn, lý trí không ngừng nói với cô đây là Triệu Chính Ngôn đã thay đổi, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ lại không ngừng nhắc nhở cô, anh ấy chính là Tần Minh, người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Tần Minh còn chưa trả lời, Bạch Ngọc Thuần đột nhiên bật khóc, cô ấy nhớ tới hồi đó ở hồ không tên Tần Minh từ chối cô ấy, lập tức không khống chế nổi bản thân.
Tần Minh thở dài trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nói: "Ừm, được rồi, Thuần Thuần, anh cũng thích em."
Bạch Ngọc Thuần nức nở, bỗng nhiên tựa đầu vào vai Tần Minh tìm kiếm chút bình yên, nói: "Cám ơn anh, cho em dựa vào một lúc được không?"
Tần Minh không có ý kiến gì, lúc này anh nên thể hiện phong thái quý ông mà.
Anh quay đầu, nói với Nhiếp Hải Đường đang quay: "Cô kia à, cảm ơn cô, có thể tắt điện thoại được rồi đấy.
Nhiếp Hải Đường còn đang ngẩn người, trong lòng chua xót, lòng cô đau như bị dao cứa, có một tích tắc cô đã cảm thấy Tần Minh đồng ý lời tỏ tình của cô gái khác.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, khăn lụa trên mặt cô bị thổi bay xuống đất, lộ ra khuôn mặt vốn có.
Con người Tần Minh chợt co lại, Nhiếp Hải Đường mà anh tìm kiếm khắp nơi lại đang ở ngay bên cạnh anh, mới vừa rồi cô còn cầm điện thoại quay video nữa?
Mẹ ơi, lần này chơi lớn rồi.
Nhiếp Hải Đường đau lòng cắn môi, mắt đẫm lệ, cô che miệng quay đầu, không nói câu nào, nhanh chóng chạy vào trong đám người.
Trái tim Tần Minh tan nát, mẹ nó chứ, vậy mà cũng để Nhiếp Hải Đường trông thấy?
"Bạch Ngọc Thuần, được chưa vậy? Tôi là Triệu Chính Ngôn, tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây."
Tần Minh vội đẩy Bạch Ngọc Thuần ra, đuổi theo Nhiếp Hải Đường đang bỏ chạy.
Tần Minh quả thật rất buồn bực.
Anh dùng thân phận Triệu Chính Ngôn giả làm mình ở đây cùng Bạch Ngọc Thuần ôn lại quá khứ, để cho cô ấy có một kỷ niệm để nhớ nhung.
Kết quả thì hay rồi, người chụp ảnh giúp lại là Nhiếp Hải Đường, đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Thật ra Nhiếp Hải Đường cũng mờ mịt.
Cô luôn bắt giữ được vài động tác hoặc thói quen đặc trưng của Tần Minh, nói cho cùng họ quen biết hơn ba năm và còn từng hẹn hò với nhau, anh là người đàn ông cô quen thuộc nhất trên đời.
Thế nhưng người đàn ông trước mắt không ngừng phủ nhận mình là Tần Minh, mà quả thật cũng có một người tên là Triệu Chính Ngôn.
Trong sự hỗn loạn và mờ một này, tâm trạng của Nhiếp Hải Đường hết sức phức tạp, có cần mỗi đau lòng, nước mắt trào ra.
Cô che miệng quay đầu đi, nhanh chóng chạy vào đám đông mà không nói một lời.
Tần Minh đẩy Bạch Ngọc Thuần ra đuổi theo ngay lập tức.
“Hải Đường, Hải Đường!” Tần Minh vừa đuổi theo vừa hô to.
Nhưng Nhiếp Hải Đường chạy rất nhanh, hơn nữa thị trấn Cổ Thủy là một vùng sông nước đặc sắc, cảnh đêm tuyệt đẹp cho nên rất đông du khách, lại nhiều đường mòn quanh co, chỉ trong chốc lát Tần Minh đã mất dấu Nhiếp Hải Đường.
“Chết tiệt!”
Tần Minh ủ rũ nên một cú lên bắp đùi mình, anh chửi rủa: “Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt mà.
Vừa nãy mình còn ấp ủ cảm xúc lại để Hải Đường nhìn thấy hết cả rồi, không biết cô ấy sẽ hiểu lầm gì đây..