Vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Thư Đồng dịu hẳn đi, cô ta nói: “Tôi nằm lâu hơi tế chân, anh ôm tôi đến chỗ trợ lý đằng kia.
Tần Minh không có cách nào khác, đành phải ôm Hoàng Thư Đồng về bên đó.
Hoàng Thư Đồng rụt hai tay lại tựa vào lòng Tần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi, tôi nặng không?”
Tần Minh cúi đầu nhìn người phụ nữ này, vóc người của cô ta khá giống Nhiếp Hải Đường, mảnh khảnh, nhưng cũng không mập mà hơi gầy, bộ ngực nở nang vô cùng quyến rũ, thịt trên người cô ta dồn hết lên phần ngực rồi.
Anh nói: “Không nặng.
Tần Minh thả Hoàng Thư Đồng xuống, đạo diễn, giám đốc sản xuất và những người khác đều chạy đến, Tần Minh rối rít xin lỗi vì đã xông vào trường quay, bởi vì anh không hiểu rõ tình hình, hơn nữa còn khiến nhân viên công tác ngăn cản anh bị thương ngã xuống đất.
Chẳng qua có Hoàng Thư Đồng nói đỡ cho Tần Minh, mọi người nể mặt nữ chính, đương nhiên anh không bị gây khó dễ, thế nên cũng nhanh chóng rời đi.
Tần Minh đi khỏi trường quay lại sốt ruột đi khắp nơi tìm người.
Nhưng Tần Minh vừa đi vài bước thì trông thấy Nhiếp Hải Đường đứng ở cạnh cầu vòm cạnh con sông, hai người họ nhìn nhau từ xa.
Anh lập tức xông lên, Nhiếp Hải Đường thấy anh lao đến thì quay đầu chạy đi luôn.
Hai người họ truy đuổi nhau, bởi vì bên này gần đường cái nên ít du khách, Tần Minh nhanh chóng đuổi kịp Nhiếp Hải Đường.
Anh xông lên trước ngăn Nhiếp Hải Đường lại, anh nói: “Em đừng lại cho anh.
Nhiếp Hải Đường cắn môi, bỗng nhiên cô nhìn thấy có một chiếc thuyền ô bồng ở ven bờ di chuyển chầm chậm qua đây, cô nhún người toan nhảy xuống.
Tần Minh thấy thế thì giật thót tim, tức khắc vươn tay ôm eo cô về.
Tần Minh hỏi: “Em làm gì thế? Nhảy sông tự vẫn à?”
Nhiếp Hải Đường xoay người đẩy Tần Minh ra, cô nghẹn ngào oán trách: “Những gì anh đã hứa với em anh quên cả rồi, em không quen anh, anh đi đi, anh đi đi, đi đi!”
Tần Minh vội vàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Nhiếp Hải Đường, nói to: “Anh không quên, anh hứa với em chỉ cần anh xử lý được bên phía ba nuôi, khống chế hoàn toàn tập đoàn thì anh sẽ hủy hôn với Triệu Tâm Nhiên, anh sẽ phủi sạch quan hệ với nhà họ Triệu và tìm em.
Anh không quên điều anh hứa với em mà.”
Anh nói xong, Nhiếp Hải Đường không náo loạn nữa.
Cô nhìn anh, bỗng nhào lên ôm anh.
“Ơ?” Tần Minh ngẩn người, làm sao thế? Vừa rồi còn muốn đuổi anh đi mà, sao đột nhiên lại ôm lấy anh rồi? Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, khó có thể nắm bắt.
Nhiếp Hải Đường lại nghẹn ngào, ôm Tân Minh thật chặt, cô nói: “Tần Minh, là anh, chính là anh.
Anh còn lừa em, lần này bị em thử ra rồi đúng không? Có phải không hả?"
Tần Minh im lặng, má nó chứ, bị gài bẫy rồi!
Quả thật chỉ có mình Tần Minh mới biết chuyện anh đã hứa với Nhiếp Hải Đường, chuyện anh bị Thường Hồng Hi quản thúc, bị ép phải tổ chức một cuộc hôn nhân thương mại với Triệu Tầm Nhiên.
Nhiếp Hải Đường, em đúng là thông minh.
Bỗng nhiên, Nhiếp Hải Đường đẩy Tân Minh ra rồi lẩm bẩm như bị thần kinh: “Không đúng, chuyện này hôm qua anh nói với em rồi, vẫn chưa thể chắc chắn trăm phần trăm được.
Tần Minh trợn trắng mắt, ngày hôm qua người nói chuyện đó cũng là anh! Vừa rồi còn nghĩ là em thông minh, giờ lại ẩm đầu rồi à?
Nhiếp Hải Đường hỏi một cách nghiêm túc: “Anh nói đi, chúng ta xác lập quan hệ ở đâu?”
Tần Minh mỉm cười dịu dàng, nói: “Trong suối nước nóng tắm chung ở trang viên Nam Sơn ở thành phố Quảng, anh còn hát cho em nghe bài “Chuột yêu gạo”,
tôi hôm đó em gối lên tay anh ngủ.
“Hu hu...!Cơ thể mềm mại của Nhiếp Hải Đường run rẩy, cô cắn chặt môi mình, nước mắt cứ trào ra.
Lần này cô không hề nghi ngờ gì nữa, cô lại ôm lấy Tần Minh, nức nở nói với anh:
“Hu hu...!Tần Minh, em nhớ anh, nhớ lắm, em thật sự rất nhớ anh.
Tần Minh thở dài một hơi, bây giờ em an phận rồi chứ?
Đột nhiên Nhiếp Hải Đường lại đẩy Tần Minh ra, mặt cô đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đúng, anh, anh...!anh có vấn đề".