Thiếu Gia Ngông Cuồng


Vậy chỉ có thể dựa vào năng lực thực sự của mình!
Khi Tần Minh ở Thượng Hải, trước khi Trương Toàn Chân đi đã đưa cho anh một quyển “Kinh dịch bát quái” và một quyển “Luyện tập thực chiến Thái cực quyền”.

Mặc dù Tần Minh không có hứng thú với nội dung của hai cuốn sách này, nhưng anh vẫn phải kiên trì đọc và luyện tập mỗi ngày.
Sáng nay anh cũng luyện tập xong mới ra khỏi phòng.
Tần Minh đã được thấy năng lực của Trương Toàn Chân, và anh cũng rất tin tưởng.

Anh biết võ thuật không phải để chiến đấu với máy bay đại bác, nhưng trong cuộc sống hàng ngày ở Hoa Hạ, biết võ chí ít có thể bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm bất ngờ.
“Đánh thắng cậu?”
Chị Bạch Anh giật mình.

“Ha ha ha.” Người nhà họ Lâm ở xung quanh lập tức cười phá lên, bọn họ đã điều tra rất nhiều về Tần Minh, biết Tần Minh mới nhận Trương Toàn Chân làm sư phụ không lâu.

Dù anh có học võ nhanh hơn nữa cũng không thể so sánh với những người đã luyện võ từ nhỏ, làm vệ sĩ như họ được đúng không?
Tần Minh bình tĩnh nói: “Bên chị chọn ra một người, đấu một lần duy nhất, chỉ cần đánh khiến tôi không còn sức đánh trả thì tôi sẽ nhận thua, khi đó tôi sẽ đồng ý lấy Lâm Vũ Nhu.

Thế nào, có làm được không? Còn về thời gian...! không giới hạn.

“Để tôi!” Chị Bạch Anh tiến lên một bước, nở nụ cười: “Cậu Tần đưa ra điều kiện này không phải là đã đồng ý với chúng tôi rồi sao? Xem ra cậu Tần đã suy nghĩ thông suốt, đương nhiên là chuyện tốt rồi.”
Tần Minh nghĩ thầm: “Nghĩ thông suốt cái mẹ gì, bà bị lừa rồi.”
Anh nói: “Chị Bạch Anh, tuổi chị đã lớn, tôi sợ sẽ khiến chị bị thương, như vậy không hay đầu.

Đổi người trẻ khác đi.

Chị Bạch Anh lắc đầu: “Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Vũ Nhu, sao tôi có thể coi là trò đùa được? Cậu Tần, cậu sẽ không nuốt lời chứ?”
Tần Minh đáp: “Tôi sẽ không nuốt lời, tôi sợ chị sẽ nuốt lời thôi.”
Chị Bạch Anh vung tay, ra hiệu cho đảm còn đồ đang bao vây Tần Minh tránh sang một bên: “Nhà họ Lâm chúng tôi trước nay luôn coi trọng lời hứa, chúng tôi sẽ không nuốt lời.
Hai người bắt đầu bày thế trận.
Chị Bạch Anh nhìn có vẻ già yếu nhưng bước đi rất nhanh, thoáng chốc đã lao về phía trước, một tay tạo thành tư thế móng vuốt, túm lấy quần áo trên vai Tần Minh.
Nhưng Tần Minh đã đá chân phải, giơ hai tay lên.

“Bụp” một tiếng.
Cổ tay Tần Minh lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, bà lão này trông có vẻ già yếu nhưng thực ra khoẻ vô cùng.
Dù sao Tần Minh còn trẻ, anh cũng đã bắt đầu luyện võ, tuy rằng đầu gối bị ép gập lại nhưng vẫn không quỳ xuống.
Anh thuận theo lực ép xuống, sau đó vòng về phía sau, vòng được một vòng thì phá giải lực, chụp hai tay lại muốn túm lấy chị Bạch Anh.

Chị Bạch Anh nhưởng mày: “Thái cực tán thủ? Đây là chiều pháp Trương chân nhân am hiều nhất.

Nhưng cậu Tần à, kỹ thuật của cậu còn non làm.

Ha ha!”
Chị Bạch Anh hét lên một tiếng, hai chân bước nhanh về phía trước, cánh tay bị túm đột nhiên cứng như sắt, đánh về phía ngực Tần Minh.
Hai tay Tần Minh vốn đã bắt được chị Bạch Anh nhưng bà ta thoát ra được, anh đành phải nhanh chóng lùi về phía sau, nghiêng người sang bên rồi dồn hết sức lực, khó khăn lắm mới né được cú đánh ngay sát bên người.

“Ồ ?” Chị Bạch Anh lại giật mình, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Phản ứng và tốc độ này, cùng với việc vận dụng Thái cực tán thủ thật nhanh.
Khi chị Bạch Anh còn đang ngỡ ngàng thì Tần Minh đã lợi dụng sơ hở, anh đột nhiên lách người bỏ chạy!
Mấy người chị Bạch Anh và Lâm Vũ Nhu đều ngạc nhiên, sau đó nổi giận: “Cậu lật lọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui