Thiếu Gia Ngông Cuồng


Mọi người nghe ông ta nói vậy thì mừng như điên, đồng thời mọi người lại càng cảm thấy khâm phục tài năng của Tần Minh hơn.
Tại sao những việc mà những người có thân phận, có địa vị, có mạng lưới quan hệ như họ không làm được, mà Tần Minh vừa xuất hiện thì lại có thể giải quyết được dễ dàng như vậy?
Anh đúng là thần mà.
Người đàn ông nhã nhặn kia nhìn Tần Minh rồi nói: “Xem ra đây lại là chuyện do cậu làm rồi.

Tôi rất bất ngờ.

Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mấy người sẽ không điều tra ra được nơi này cơ.

Sao cậu biết là chúng tôi trốn ở đây thế?”
Tần Minh dí dỏm đáp: “Thổ địa nói cho tôi biết đấy.
Người đàn ông nhã nhặn cười khẩy: “Hừ, không nói cũng chẳng sao, bây giờ người nào có tiếng nói trong nhà họ Tôn vậy?”

Bốn anh em nhà họ Tôn quay sang nhìn nhau, trước kia họ vẫn luôn tranh cãi với nhau vì chuyện ai có quyền lên tiếng trong nhà.

Bây giờ người đàn ông nhã nhặn này cố ý hỏi vậy, chỉ sợ là đang muốn kéo dài thời gian, đồng thời muốn khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Bỗng nhiên cả bốn anh em đồng thanh trả lời: “Đại sư, chúng tôi nghe lời cậu!"
Tần Minh nghe xong thì có cảm giác rất vinh quang, cảm giác này cực kỳ thoải mái, khiến anh thấy hơi lâng lâng.
Tần Minh hằng giọng rồi nói với giọng điệu không hiểu gì: “Tôi là Tần...! Triệu Chính Ngôn, là học trò ruột của Trương Chân Nhân ở Hổ Long Sơn.

Nay tôi được nhà họ Tôn ủy thác việc quyết định ở đây.
Người đàn ông nhã nhặn kia nhăn mày lại rồi nói: “Vậy được rồi, anh Triệu, thầy giáo tôi bảo là cho anh hai sự lựa chọn.

Thứ nhất là chúng ta liều chết chống lại, nếu như vậy thì chắc chắn là ông cụ Tôn sẽ chết rồi.

Thứ hai là chỉ cho người nhà họ Tôn và anh đi vào trong, những người khác đều phải ở lại bên ngoài để canh gác.

Anh chọn phương án nào?”
Người nhà họ Tôn tái mặt, đây rõ ràng là một cái bẫy, sao có thể đồng ý được chứ?
Nào ngờ Tần Minh lại rất hùng hồn trả lời: “Được, chúng tôi chọn phương án hai.
Cả đoàn người nhà họ Tôn đều buồn phiền nhìn về phía Tần Minh, người tên Triệu Chính Ngôn kia đã dẫn Hội Vạn Xà đến để báo thù nhà họ Tôn đấy, bây giờ ông cụ đã đặt bẫy nhà họ Tôn như vậy rồi mà còn bảo họ đi người không vào?
Có khác nào là đang chui đầu vào hang cọp đâu?
Vậy mà Tần Minh lại đồng ý.
Ba anh em nhà Tôn Nhân Lý sốt ruột kéo Tần Minh lại: “Đại sư, không làm vậy được.

Rõ ràng đây là một cái bẫy.

Tần Minh lại ra vẻ cao thâm, nói: “Đây không phải là bẫy, đây là một hành động rất công khai, người ta ra chiêu công khai mà ông không tiếp, vậy khi nào người ta âm thầm tung chiêu, ông cũng chẳng đỡ nổi đâu.
Tôn Thường Hi không hiểu ý anh, cô ấy hỏi lại: “Cậu nói vậy là có ý gì? Chúng ta đâu biết trong đó có bao nhiêu người đâu, cũng chẳng rõ họ đã giấu vũ khí gì.”
Tần Minh lắc đầu nói: “Vậy thì tại sao ông nội chị lại không hề đề phòng gì mà sẵn lòng đi gặp Tôn Chính Nghĩa? Trước kia họ đã từng là anh em với nhau, hiểu rõ lẫn nhau.

Ông nội chị còn coi Tôn Chính Nghĩa là người thân trong nhà nên mới bị bắt đi dễ dàng như vậy.

Ông nội chị định giúp Tôn Chính Nghĩa quay về con đường lương thiện chứ không phải là muốn liều chết với ông ta.

Nếu như chúng ta sử dụng bạo lực thì ông nội của chị sẽ lành ít dữ nhiều đấy.
Tần Minh nhìn mấy người nhà họ Tôn rồi nói tiếp: “Nếu như mọi người không đủ can đảm thì để tôi vào một mình vậy.
Tần Minh đã nói vậy rồi thì người nhà họ Tôn cũng đành phải đi vào theo, họ cũng không thể đứng ngoài chờ được, mà nếu cố tình dẫn người vào theo thì lại sợ có chuyện.
Mà nhờ những việc mà Tần Minh đã làm mấy ngày vừa rồi thì họ đã coi Tần Minh là một vị thần, nên ai nấy cũng tin vào anh.
Cả đoàn người đi theo sau người của Tôn Chính Nghĩa, tiến vào khu vực ở giữa sườn núi của khách sạn suối nước nóng.

Đây là một nơi rất yên tĩnh, còn có cả một bãi đất trống rất rộng rãi.
Ông cụ Tôn đang ngồi uống trà với Tôn Chính Nghĩa, những rõ ràng là có một nhóm người xung quanh ông cụ đang khống chế, không cho ông cụ làm gì trái quy tắc.

Còn bên cạnh Tôn Chính Nghĩa thì có một hàng vệ sĩ đang đứng ưỡn ngực, để hai tay ra sau lưng, người nào trông cũng rất hùng hổ.
“Ông nội.
“Bố”
“Tôn Chính Nghĩa, thả bố tôi ra!” “Bộ đội của tôi đã vây kín ngọn núi và khu vực suối nước nóng này lại rồi, ấy người không thoát nổi đâu!”
Người nhà họ Tôn thấy ông cụ Tôn thì ai nấy đều rất kích động, nhưng mà họ lại ngại đối phương có quá nhiều người, không dám làm càn.
Tôn Chính Nghĩa ngồi ở chỗ cao nhìn xuống Tần Minh, ông cụ nói: “Chắc là người phát hiện và tìm được người của tôi là cậu nhỉ? Trước kia tôi cũng đã từng nghe danh
Trương Toàn Chân rồi, đại sư mà nhà họ Tôn tìm đến là một trong số các học trò của ông ta.

Đúng là tuổi trẻ tài cao.

Ha ha, cậu lại còn là cháu trai của nhà họ Triệu nữa, Triệu Trinh có đứa cháu ngoan thật đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận