Một bên là mối hận thù mấy chục năm, một bên là tình cảm anh em gắn bó với nhau mấy chục năm.
Tôn Chính Nghĩa cũng thầm cảm thấy rất khó để chọn bên này, bỏ bên kia.
Bây giờ Tần Minh lại cho ông cụ một cơ hội rất tốt để từ bỏ mọi cừu hận, mạng của tất cả mọi người nhà họ Tô? Đây là một cơ hội rất hấp dẫn.
Thua? Tần Minh chắc chắn là mình sẽ không thua.
Trong mắt Tần Minh, những vệ sĩ mặc đồ đen xung quanh đây chỉ là đám gà đất, chó cảnh mà thôi, bởi vì anh ta đang sở hữu một cao thủ dùng sâu độc là Lâm Vũ Nhu đến từ nhà họ Lâm ở Tương Tây.
Tôn Chính Nghĩa lập tức đồng ý, vẻ mặt ông cụ lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Được.”
Ông cụ quay người đi vào khu vực suối nước nóng rồi nói: “Ở chỗ này tôi có tổng cộng hơn một trăm người, nếu như mấy người có thể hạ gục được hết toàn bộ đội lính tinh nhuệ của Hội Vạn Xà để đến trước mặt tôi thì coi như tôi thua.
“Rầm rầm rầm!”
Một nhóm người cao lớn lập tức chạy ào ra bãi đất trống ở khu lưng chừng núi cạnh suối nước nóng.
Vẻ mặt của họ lộ rõ vẻ xấu xa, ai nấy cũng đều nở nụ cười vui vẻ đến đáng sợ.
Mà nhà họ Tôn thì trái ngược hẳn, bên này chỉ có mười người, đa số đều là những người chỉ biết học.
Thể lực hai bên chênh lệch nhau rất nhiều.
“Cậu điên rồi phải không?”
Một người cháu trong nhà họ Tôn tiến lên, túm lấy vạt áo của Tần Minh:
“Chúng ta chỉ có mười người sao mà đánh thắng được những sát thủ này chứ? Tôi đang nghi ngờ không biết cậu có phải là đồng phạm của Tôn Chính Nghĩa hay không, nếu không thì sao mà đoán được ông ta là người đứng sau mọi chuyện? Sao lại biết được ông ta trốn ở đây chứ?”
“Đúng là điên rồi, thế này có khác nào là giết người từ một phía đau.
Cậu nhìn đi, những người này đều là sát thủ chuyên nghiệp, sao chúng ta có thể đánh thắng được chứ?"
“Chẳng lẽ bây giờ cậu có thể làm lễ, xin các vị thần trên kia ban cho chúng ta cơ thể bằng sắt à?".
“Bố ơi, chú hai, chú ba, mau cản cậu ta lại.
Chuyện này không thể dể yên như vậy được.
Những người trẻ nhà họ Tôn cùng nhau phản đối, nhưng Tôn Chính Nghĩa đã ra lệnh, một người ở hội Vạn Xà đi đến, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ xấu xa.
Mặc dù Tôn Thường Hi không hiểu cách làm việc của Tần Minh cho lắm, nhưng cô ấy vẫn còn khá tỉnh táo, bản thân cô ấy là cảnh sát hình sự, trong người có súng, mà kỹ năng chiến đấu cũng rất được.
Tôn Nhân Lý nói: “Đại sư, cậu không phải là người ngu, nếu đã làm như vậy rồi thì cậu cũng có cách giải quyết rồi chứ?"
Tôn Nhân Binh cầm phong bì mà hôm qua Tần Minh đưa cho mình, hỏi: “Có phải là dùng thứ trong này không? Bây giờ tôi mở ra nhé?”
Tần Minh giữ tay ông ta lại, nói: “Bây giờ ông dùng cái này, tất cả mọi người đều sẽ trúng độc rồi mất hết sức lực, nhưng Tôn Chính Nghĩa thì sẽ không bị sao hết.
Huống chi bây giờ chúng ta cũng chưa rõ là trong phòng đó có bao nhiêu người.
Tôn Nhân Binh ngẩn ra, nếu không dùng chiêu này thì bây giờ dùng cái gì chứ?
Tần Minh ngừng lại một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi nể tình bốn anh em nhà ông không đuổi tôi, vẫn còn tin tưởng tôi thì tôi cũng không giấu diếm gì nữa.
Tất nhiên là tôi có cách để giải quyết chuyện này rồi."
Mọi người nghe nói là Tần Minh có cách giải quyết chuyện này thì đều rất vui, người nào cũng tỏ vẻ mong chờ.
"Tần Minh đứng đối mặt với một người đàn ông nước ngoài, hỏi bằng tiếng anh:
“Người anh em, ông chủ của anh thuê anh hết bao nhiêu tiền? Tôi trả anh gấp đôi để bây giờ anh rời khỏi đây.
Được không?
Người đàn ông nước ngoài kia là lính đánh thuê, anh ta nghe Tần Minh nói thì hơi đắn đo, sau đó trả lời: “Ông ta trả hai trăm nghìn đô la, tôi muốn được trả gấp ba.
Tần Minh thoải mái nói: “Đưa số tài khoản đây, anh rời đi được rồi đấy.
Người tiếp theo.”
Lính đánh thuê ngoại quốc kia nửa tin nửa ngờ đưa số tài khoản ngân hàng của mình ra, nào ngờ là chỉ một lúc sau, thẻ của anh ta đã được cộng thêm sáu trăm nghìn đô la.
Anh ta hưng phấn gào lên: “Trời ơi, gấp ba thật này.
Ông chủ, anh có cần tôi làm gì giúp anh không?”
Tần Minh cười khẩy: “Được, anh gọi bạn bè mình đến đây đi, tiền lương nhân đôi"
“Ồ!”
Trăm người còn lại nghe nói là Tần Minh sẵn sàng trả họ gấp đôi tiền lương thì ai nấy cũng vui mừng reo lên, sau đó cả đám nhao nhao chạy đến chỗ Tần Minh, đưa cho anh số tài khoản của mình, không còn ai chịu nghe theo mệnh lệnh của Tôn Chính Nghĩa nữa.
Hành động vung tiền như rác đó của Tần Minh đã khiến cho người nhà họ Tôn ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại nổi.
Lần này tên nhóc này đã tiêu mất hơn trăm triệu đô la rồi đấy.
Làm gì còn câu từ nào để hình dung được hành động hào phóng này của Tần Minh chứ? Sự hào phóng này nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người rồi.
Đối với Tần Minh ngày xưa thì mười tỷ đô la là con số trên trời, nhưng đối với Tần Minh bây giờ thì cũng chỉ như vài nghìn bạc đối với người bình thường thôi, chẳng đáng là bao.
Miễn là lợi nhuận hàng quý ở Châu Á được thu về đủ là được, huống chi, tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ còn là tập đoàn hàng đầu toàn cầu nữa chứ.
Nếu anh không ra tay thì sao có thể bóp chết được đối thủ chứ?.