Hơn nữa, có một việc rất quan trọng nữa, đó là sáng nay anh đã nhận được tài liệu mà Tống Dĩnh cung cấp, thật ra Hội Vạn Xà của Tôn Chính Nghĩa là một tổ chức buôn bán, khách sạn suối nước nóng này, nhân viên phục vụ và bảo vệ ở đây đều nằm dưới quyền quản lý của Hội Vạn Xà nổi tiếng, họ là một tổ chức hợp pháp.
Mà đa số những người tạo nên Hội Vạn Xà lại đều là các doanh nhân, tất nhiên cũng có vài ba người khác biệt, nhưng con số đó không lớn lắm.
Tần Minh thấy Tôn Chính Nghĩa dẫn nhiều lính đánh thuê đến như vậy, mà lại còn là những người đến từ các nước khác nhau, liền đoán được đây là những người được thuê đến.
Lính đánh thuê của các tổ chức quốc tế thường cầm tiền để làm việc, nếu nhân đội tiền thù lao không đủ hấp dẫn đối với họ, vậy thì nhân ba lên!
Nói thật thì Tần Minh chẳng có gì cả, chỉ có mỗi tiền thôi.
Ai bảo anh là người giàu nhất thế giới chứ.
Dù sao thì cũng đập tiền rồi, vậy cứ đập đến khi nào đối phương hoa mắt, một khi ai đó trong số một trăm người này đã có sơ hở thì tâm lý đề phòng của hạng người ô hợp này cũng sẽ bị đổ sụp xuống thôi.
Thấy người khác kiếm được tiền thì tôi cũng muốn kiếm, vậy là cả đám cứ thế đổi chủ.
“Ha ha ha..”
Tần Minh cười phá lên, anh giơ tay lên, mà đám lính đánh thuê lúc nãy định bắt lấy Tần Minh thì cúi xuống kiểm tra tài khoản, kiểm tra xong thì cũng bật cười theo Tần Minh.
Người nhà họ Tôn nuốt nước bọt, đám người trẻ vừa nãy lên tiếng chỉ trích Tần Minh cũng há hốc mồm ra, ai nấy cũng đều bái pục Tần Minh.
Người này đỉnh thật đấy, mười tỷ đô la mà nói cho là cho ngay, người này giàu thật đấy.
Tôn Nguyệt vừa sùng bái lại vừa say mê: “Chẳng lẽ người này có thể biến ra tiền thật? Lần trước đại sư tham gia tiệc tối cũng biến tiền ra thé này, nói có tiền là tiền đến luôn.
Tôi thật sự không hiểu, thần kỳ thật đấy, sao cậu ta lại làm thế được nhỉ? Lợi hại quá!”
Vẻ mặt Tôn Nhân Lý thì lại trầm hẳn xuống, ông ta lý trí phân tích: “Có khi cậu ta cũng không phải là người thiếu tiền
Tôn Nhân Pháp gật đầu đồng ý: “Ôi chao, lúc trước chúng ta còn sợ là cậu ta hóa giải tại kiếp cho nhà họ Tôn rồi hét giá trên trời, lo không đủ tiền trả cho người ta.
Hóa ra, mình có đưa bao nhiêu tiền thì người ta cũng thấy chướng mắt ấy chứ.
Bản thân cậu ta có nhiều tiền như vậy...! hóa ra tài chính của nhà họ Triệu lại được che giấu kỹ như vậy.
Tôn Nhân Binh nghi ngờ hỏi: “Anh hai, vậy ý anh, đây đều là tiền của lão Triệu Trinh à?”
Tôn Nhân Pháp gật đầu: “Nếu không thì ở đâu ra chứ? Có khi Triệu Trinh đang muốn gọi Triệu Tụng Lễ về rồi, nếu không thì sao lại cho Triệu Chính Ngôn nhiều tiền thế chứ? Tôi quen biết Triệu Tụng Lễ, ông ta sống ở Thượng Hải cũng không đến nỗi khổ, nhưng chắc chắn là không có mười tỷ đô la đâu.
Huống chi gần đây ông ta còn đang đầu tư vào mỏ dầu ở Châu Phi xong có chuyện rồi còn gì? Con trai ông ta lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ?"
Tôn Nguyệt vẫn sùng bái lên tiếng: “Không, số tiền này là đại sư kiếm được nhờ năng lực của mình đấy.
Sao mọi người cứ không tin vào năng lực của đại sư chứ? Đây chẳng phải là năng lực của cậu ấy sao?"
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi Tần Minh, kể cả Lâm Vũ Nhu.
Lâm Vũ Nhu biết Tần Minh là học trò của Trương Toàn Chân, là đại gia đã cứu nhà họ Lâm của cô ta, trước kia từng là người ở rể nhà họ Mộc, sau này thì ly hôn.
Bây giờ anh đang đóng giả là Triệu Chính Ngôn.
Từ trước đến giờ, chỉ có mỗi ở vấn đề tiền bạc là Tần Minh luôn tiêu sái lạ thường, mà tài lực của anh thì lúc nào cũng mạnh hơn hẳn so với người bình thường.
Tôn Thường Hi thì càng không hiểu Tần Minh hơn, cô và Tần Minh đã có liên hệ với nhau rất nhiều lần, cứ nghĩ là mình rất hiểu Tần Minh, nhưng luôn cho rằng anh chỉ là một tên nghèo rách mùng tơi, giả mạo làm Triệu Chính Ngôn, giả mạo làm học trò của Trương Toàn Chân.
Bản thân Tôn Thường Hi còn từng cảm thấy lo lắng thay cho Tần Minh..