Thiếu Gia Ngông Cuồng


A Huyền nhẹ nhàng nhìn Tần Minh rồi nói: “Cùng lên cũng được.
Tần Minh mím môi, không thể xông lên cùng một lúc được.

Anh biết có câu ném chuột sợ vỡ bình, nếu bây giờ tất cả mọi người cùng xông lên thì sẽ rất loạn, mà nếu đã loạn rồi thì kiểu gì cũng có người xông về phía ông cụ Tôn.

Mà thế thì lá bài lợi hại nhất của Tôn Chính Nghĩa sẽ bị uy hiếp, biết đâu trong lúc hỗn loạn, Tôn Chính Nghĩa lại làm hại ông cụ Tôn, hoặc nhỡ chẳng may Tôn Chính Nghĩa lại giấu một quả b ở đây rồi cho tất cả mọi người thăng thiên cùng nhau thì sao?
Tần Minh biết rõ, đối phương không phải là kiểu người ham sống sợ chết, nếu muốn thuyết phục được đối phương thì bắt buộc phải đánh bại được thành viên của Vạn Xà Hội – A Huyền.

“Để tôi lên!”
Bỗng nhiên một người đàn ông tóc vàng da trắng bước ra khỏi đám người, anh ta cũng rất cường tráng, còn mỉm cười tự tin: “Hề, ngại quá, lúc nãy ông chủ tôi đã trả cho tôi cái giá rất cao.
A Huyền lạnh lùng nhìn đối phương: “Cậu nghĩ là tôi sẽ thua dưới tay sát thủ tiền thưởng như cậu? Lúc trước khi chiêu mộ mấy người tôi cũng đã đề phòng rồi.”
Người đàn ông tóc vàng da trắng rít lên: “Đúng đấy, vậy nên chúng tôi cũng giống như Donny vậy, bị bắt rồi mà vẫn chẳng còn ai quan tâm, đã thế còn bị hạn chế tự do nữa.

Đi chết đi!”
Tần Minh nhướn mày lên, người tên Donny kia chắc hẳn là người mà đã cài b trong xe của Tôn Nhân Lý rồi bị Tống Dĩnh bắt được.


Xem ra, từ hôm qua mối quan hệ của mấy người này đã đi xuống rồi.
Tần Minh nghĩ thầm: “Nhìn kỹ thì không phải là tất cả những người này đều am hiểu cách chiến đấu, có lẽ một số người chỉ phụ trách việc thu thập tin tức, lái xe, rồi pha chế thuốc các kiểu”
“Vèo!”
Trong lúc nói chuyện thì người đàn ông tóc vàng da trắng đã rút một con dao nhỏ ra, đâm thẳng về phía A Huyền.
“Vèo vèo vèo!”
Động tác công kích của anh ta vừa nhanh vừa chuẩn, giống như mấy bộ phim điện ảnh võ thuật vậy, chỉ cần A Huyền sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị cắt mất một miếng thịt ngay.
“Người đàn ông da trắng này rất lợi hại.”
Tôn Thường Hi nói với thái độ tán thưởng: "Kiến thức cơ bản của người này chắc chắn, tốc độ nhanh, kinh nghiệm cũng phong phú.

Nhưng mà.”
Tôn Thường Hi còn chưa nói hết câu thì sau khi đánh được mười chiêu, người đàn ông tóc vàng da trắng kia đã bị A Huyền bắt được sơ hở.

Trong phạm vi có hạn của đại sảnh, hai người vừa đánh nhau vừa va mạnh vào vách tường.

Người đàn ông tóc vàng da trắng lợi dụng phần vách tường, chặn lại đường lui của A Huyền.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng mình chém dao xuống thì A Huyền sẽ bị cắt mất một miếng thịt, nhưng gã ta lại lợi dụng khoảnh khắc thư giãn và chủ quan của đối thủ, túm mạnh lấy tay anh ta.
Một tiếng động lớn vang lên, cả hai người đã túm chặt lấy tay nhau.

“Nhanh quá!”
tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Như vậy mà cũng có thể bắt được?”
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc bắt được tay của đối thủ thì cùng lúc đó, A Huyền cũng ghì sát người đối thủ lại, nhằm thẳng vào cổ của người đàn ông da trắng tóc vàng.

Tốc độ của gã nhanh đến mức đối phương không đề phòng.
“Khụ!”
Bị đấm mạnh vào yết hầu, anh ta họ cả một ngụm máu, sau đó mất hết sức chiến đấu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Người lính thứ hai ngã xuống rồi mà người A Huyền vẫn rất sạch sẽ, không hề dính một giọt máu nào, rất bình tĩnh nói:

“Đám ô hợp này, vốn dĩ mấy người đã sắp bị chúng tôi thải đi rồi, đợt trước mấy người còn giúp được trong việc điều tra tài liệu và che dấu hành tung.

Nhưng bây giờ bị vây ở đâu nếu như cứ cố đánh cho bằng được thì có thể sẽ mất mạng, vậy là cả đám dứt khoát cầm thêm một khoản tiền nữa để thay đổi thân phận.

Ha ha, đám người này cũng chỉ có chút chí khí đó mà thôi.
“..”
Đám lính đánh thuê quay sang nhìn nhau, suy nghĩ của đa số bọn họ đã bị vạch trần mất rồi.

Thật ra, ngay từ lúc Tần Minh tìm đến chỗ này, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều người canh gác, thậm chí quân đội cũng đã vây kín nơi này lại rồi.
Trước khi Tần Minh đi vào, những người lính đánh thuê này đã muốn rời đi, nhưng lại không đi kịp, vậy nên họ cũng bắt đầu lo cho tính mạng của bản thân, dù sao thì đay cũng là Hoa Hạ, đối thủ cần bao nhiêu nhân lực là có bấy nhiêu, sao họ có thể trốn nổi được chứ?
Vậy nên Tần Minh vừa ra tay đã mua chuộc được họ ngay.

Tất cả mọi người đều hùa nhau tin rằng chắc chắn là Tôn Chính Nghĩa sẽ bại trận.
Nhưng mà Tần Minh mới chính là người đưa ra quyết định ở đây.

Nếu như anh không cho mọi người lao vào hỗn chiến thì cũng chỉ có thể đấu một một mà thôi.
Nhưng sau vài lần chiến đấu thì họ lại nhận ra năng lực chiến đấu của người đàn ông phương Đông tên A Huyền này lại mạnh đến vậy.
A Huyền thì lại càng bình tĩnh hơn, bầu không khí ở nơi này trở nên cực kỳ khủng bố.

“Ngay cả Hans cũng thua à? Anh ta chính là chim ưng Bắc Mỹ đẩy”

“Ai mà chẳng hay nói quá về tên tuổi của mình chứ? Nhưng mà anh ta thua rồi, nhìn có vẻ như họng cũng hỏng hẳn rồi.

Người đàn ông phương Đông này tàn nhẫn thật đấy”
“Trong số chúng ta có ai đánh lại được Hans không?”
“Tôi có phải là sát thủ đâu, hỏi tôi làm gì? Tôi chỉ phụ trách việc che giấu hành tung thôi.”
Những gì A Huyền đã thể hiện đã khiến cho tất cả mọi người ở đây hoảng sợ, nhìn tình trạng thảm thiết của ông anh da đen và người đàn ông da trắng kia, đám lính đánh thuê mà Tần Minh đã chi một khoản tiền lớn ra để thuê về, bắt đầu dao động.
Tần Minh thấy đám người này lải nhải như vậy thì cảm thấy rất phiền.

Trước kia cạnh anh có binh vương A Long thì anh cũng chẳng sợ bất kỳ trận chiến nào cả.

Nhưng giờ thì khác.
Người tên A Huyền này thật sự rất mạnh mẽ.
Thế này chẳng phải là đang tự chặt lấy tay mình sao?
Dù có đánh lần lượt từng người một thì cũng có thể đánh chết được tên A Huyền này mà.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận