Thiếu Gia Ngông Cuồng


Gương mặt già nua của Tôn Chính Nghĩa nghiêm lại, ông cụ nổi giận nói:
“Nhà họ Diệp chúng tôi đã bị nhà họ Tôn bọn họ làm hại, nhà tan cửa nát, tôi đã không sợ chết từ lâu rồi.

Hừ hừ hừ...!Đối với tôi mà nói thì chết cũng là một loại giải thoát.
A Huyền đột nhiên nói xen vào: “Bố, chúng ta còn chưa thua.

Con chưa thua, đám người này cũng chỉ là rác rưởi thôi, không phải là đối thủ của con.

Thằng nhóc giả thần giả quỷ này, chỉ cần một tay tao cũng đánh bại được mày.

Đừng tưởng là tìm được bọn tao rồi dùng tiền mua lại mấy ngọn cỏ ven tường kia là mày giỏi lắm rồi.


Chúng tạo chỉ thuê mười người trong số đó thôi, những người còn lại là do họ dẫn đến theo.

Những người kia đến đây cũng chỉ để rửa sạch tội danh cho bọn tao mà thôi, nào ngờ cuối cùng mày lại làm mọi chuyện thành ra như vậy”
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Nói như mày là người vẻ vang cho lắm, thật ra mày cũng là rác rưởi thôi”
“Thả ông nội của chúng tôi ra!”
“Bố của ông đã bán tài liệu bí mật của quốc gia, ông cố nội tôi đã báo cáo đúng sự thật rồi.”
Con cháu nhà họ Tôn nghe thấy những lời đó thì nổi giận chửi ầm lên, chỉ muốn lao lên xé miệng của hai bố con kia.
Nhưng họ không dám làm vậy, ngay cả phòng tập gym họ còn chẳng vào tập, đừng nói là cận chiến.
Tần Minh tiến về phía trước, kéo Tôn Thường Hi lại rồi nói: “Chị Thường Hi, chị không đánh lại được anh ta đâu.
Tôn Thường Hi nghiêm mặt nói:
“Không đánh lại thì cũng phải đánh thôi, chuyện này liên quan đến ông nội của tôi, liên quan đến vệnh mệnh của nhà họ Tôn chúng tôi.


Cậu chỉ là một cậu thư sinh yếu đuối..

“Đúng đấy, đại sư, sao anh có thể thắng được chứ?”
“Đại sư, không phải là chúng tôi đang hạ nhục anh đâu, một người yếu đuối như anh đã bao giờ tập võ chưa vậy?”
“Đại ca, đừng cậy mạnh.

“Tên Triệu Chính Ngôn nghĩ cái quái gì vậy? Đuổi đám lính đánh thuê kia đi rồi tự mình xông lên? Anh ta nghĩ mình có thể làm được tất cả mọi thứ thật đấy à?”
“Đối phương đã từng giết người đấy”
Con cháu nhà họ Tôn, có người thì lo lắng, có người thì nghi ngờ, có người thì tuyệt vọng đến mức chẳng muốn nói gì cả, nói chung thì thái độ của mỗi người đối với Tần Minh một khác.
Nhưng Tần Minh không quan tâm đến những người đó.
Anh giữ chặt lấy tay Tôn Thường Hi, vẻ mặt anh trầm hẳn xuống, sao anh có thể để cho Tôn Thường Hi liều mình được?
Anh nói: “Những chuyện thế này nên giao cho đàn ông làm, người đàn ông của chị...!Hãy tin tôi.”
Bốn chữ ở giữa câu không quá lớn, chỉ có mỗi Tôn Thường Hi nghe rõ bốn chữ đó.

Cả người Tôn Thường Hi hơi run lên, chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác hơi xúc động, đến tận bây giờ mà Tần Minh vẫn nhớ đến việc mà anh vẫn luôn muốn làm, vẫn luôn kiên trì từ trước đến giờ đó là bảo vệ lấy cô ấy.
Phải biết là nếu bây giờ anh sơ sẩy dù chỉ một chút thôi thì sẽ không thể kiểm soát được tình hình, Tôn Chính Nghĩa đang cầm kíp nổ, tất cả mọi người có thể bị nổ chết ở đây bất kỳ lúc nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận