Tôn Thường Hi nhớ đến câu mà trước kia Tần Minh từng nói: “Nếu không thay đổi thân phận thì sao có thể cưới chị được chứ?”
Mặc dù đó chỉ là một câu nói đùa của Tần Minh mà thôi, nhưng lúc này Tôn Thường Hi lại coi đó là thật, cho rằng anh muốn vượt qua rào cản thân phận giữa hai người để đến bên cô ấy, bảo vệ cô ấy.
Tôn Thường Hi rơm rớm nước mắt, bây giờ, đứng ở đây rồi, cô ấy không còn muốn đè nén tình cảm của bản thân nữa.
Đáng ra, cô ấy nên nhận ra rằng bản thân đã yêu người đàn ông nhỏ hơn mình hai tuổi này sớm hơn.
Từ lúc hai người còn ở thành phố Quảng.
Tôn Thường Hi bỗng đi lên, ôm chầm lấy Tần Minh trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, sau đó cô ấy còn ghé vào tai của anh, nói nhỏ: “Tôi tin cậu, Tần Minh.
Tần Minh nghiêm mặt lại, anh không ngờ là Tôn Thường Hi lại kích động đến vậy, làm thế chẳng phải là đang khiến mọi người hiểu nhầm những hành vi mập mờ giữa hai người sao?
Theo lý mà nói thì Triệu Chính Ngôn và Tôn Thường Hi không hề qua lại gì với nhau mấy mới đúng.
Tần Minh đỏ bừng mặt lên, sau đó đi về phía trước trong ánh mắt không mấy thiện cảm của hai vợ chồng Tôn Nhân Lý và Dương Lộ.
“Yêu đương xong rồi à?"
A Huyền nhìn Tần Minh với ánh mắt khinh thường: “Nhìn tư thế của cậu thì có vẻ như đã từng tập võ rồi à?
Tần Minh nhếch mép, sau khi nhận Trương Toàn Chân làm thầy thì ngày nào anh cũng tập võ theo những bài học mà ông ta đã sắp xếp cho anh, lúc nào cũng rất siêng năng, tất nhiên là anh không có nhiều kinh nghiệm thực chiến lắm, nhưng anh rất tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Hơn nữa, Tần Minh còn chưa từng đánh một một chưa bao giờ.
Vèo! Tần Minh vung nắm đấm để đánh một cú phủ đầu, nhưng đối thủ vẫn tránh được một cách rất nhẹ nhàng.
Đối phương ôm lấy cánh tay của Tần Minh, nhưng đúng lúc gã định tháo khớp tay của anh thì Tần Minh lại lùi lại, sau đó tay anh nhũn ra, vung mạnh một cái.
“Á, á!”
Tần Minh tức giận gầm lên.
“Hả?”
A Huyền gật mình, chiêu thức này là cái quái gì vậy? Anh không sợ làm mình bị thương à?
A Huyền định áp chế Tần Minh lại, nào ngờ lại bị sức mạnh của Tần Minh hất hạn sang một bên.
Gã ngạc nhiên nhìn Tần Minh, hiển nhiên là gã đang rất bất ngờ, vì hành động của Tần Minh đã nằm ngoài dự kiến của gã.
Tần Minh lắc cánh tay rồi nhe răng ra cười nói: “Sao thế? Anh nghĩ là tôi dễ đối phó lắm à? Nếu tôi không đủ sức thì sao tôi dám đánh cược như vậy với bố nuôi của anh chứ? Hình như bố nuôi của anh cũng quen thầy Trương Toàn Chân của tôi đấy, vậy chắc ông ta cũng biết là thầy Trương Toàn Chân của tôi sống được đến tận bây giờ không chỉ dựa vào tài ăn nói đâu.
Tôn Chính Nghĩa nắm chặt tay lại, nhắc nhở: “A Huyền, con cẩn thận một chút.
Hổ Long Sơn là một Đạo giáo ở Hoa Hạ, hồi trẻ bố đã từng gặp Trương Toàn Chân rồi, ông ta đã từng vì một người phụ nữ mà đánh bại được mười mấy người binh sĩ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đã vậy còn không bị thương chút nào cả.
Nếu thằng nhóc này đã học được bản lĩnh của Trương Toàn Chân rồi thì con không thể khinh thường nó được đâu”
Tôn Chính Nghĩa nói xong, bầu không khí trong đại sảnh cũng trở nên rất căng thẳng, cuộc chiến giữa hai người cũng trở nên gay cấn hơn rất nhiều.
Trong đại sảnh biệt thự ở lưng chừng núi của khách sạn suối nước nóng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Sức lực của Tần Minh mạnh mẽ ngoài dự đoán.
Ngoại trừ việc luyện tập phương pháp hô hấp thổ nạp mà Trương Toàn Chân cung cấp trong thời gian dài, bản thân anh cũng rất khỏe, hơn nữa kết hợp với lối đánh không có quy luật, A Huyền cũng cảm thấy bất ngờ.
Sắc mặt của A Huyền u ám, gã siết chặt nắm đấm, lần này lựa chọn chủ động tấn công, mỗi chiêu thức đều có quy tắc và rất mạnh mẽ.
Tần Minh vừa vào trận đã ăn ba cú đấm, nhưng anh cũng không ngã xuống rồi ngất xỉu ngay lập tức như hai người trước đó mà chỉ có máu tràn ra từ khóe miệng.
“Hừ! Không thể A Huyền cau mày nhìn Tần Minh vẫn tràn đầy sức sống và vô cùng ngạc nhiên, ba cú đấm của gã thật sự đã đánh trúng mặt và bụng của đối phương rồi mà.
Mới đầu gã còn định cười nhạo Tần Minh nhưng chợt thấy người đàn ông thoạt nhìn không có gì đặc biệt này chẳng hề bị làm sao, gã kinh ngạc không thôi.
Thế có khác nào gã gãi ngứa cho Tần Minh đâu?
Tần Minh nhổ ra một ngụm máu, rồi cười nhạo: “Chậc, chậc, anh gãi ngứa cho tôi đấy à? Chẳng lẽ anh muốn nhường tôi sao?”
“Hừ!”
Trước sự trào phúng của Tần Minh, A Huyền nghiến răng tức giận, sau đó gã lại xông lên..