Tần Minh cười: “Tôi nhớ khi tôi mười bốn tuổi bị người ta dùng búa đập mạnh vào lưng chỗ trái tim, lúc đó tôi suýt chết đấy.
Sức lực của anh thế này còn yếu lắm.
A Huyền nhướng mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, gã nghĩ thầm: “Tên này đã trải qua cái gì vậy? Bị người ta dùng búa đập vào trái tim.
Người nhà họ Tôn cũng ngớ người, đây chẳng phải là con của Triệu Tụng Lễ, con riêng của nhà họ Triệu sao? Dù chán ghét đứa trẻ ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng mang huyết thống của nhà họ Triệu, hồi nhỏ còn bị ngược đãi tàn ác như vậy ư? Một đứa trẻ mới mười bốn tuổi lại bị búa đập vào tim? Sao mà sống được cơ chứ?
“Đắc ý vênh váo!” A Huyền giận dữ xông lên một lần nữa.
Tuy nhiên, Tần Minh bỗng phun một búng máu ngậm trong miệng xuống dưới đất, đúng vị trí A Huyền sắp đặt chân, không lệch một li.
Con người của A Huyền co lại, ngay khi gã giẫm xuống đất thì bị trượt chân.
“Không thể nào, đây chỉ là trùng hợp thôi đúng không?”
A Huyền trượt chân, cơ thể ngã nhào về phía trước, trong lòng vô cùng chấn động:
“Hay là cậu ta đoán trước được?”
Tần Minh đoán trước được, nhưng cũng chỉ đoán được sự phẫn nộ và nôn nóng của đối thủ mà thôi.
Sau vài lần không đánh ngã được mình, Tần Minh cảm nhận rõ hô hấp của A Huyền trở nên gấp gáp hơn, dẫu sao anh cũng luyện tập phương pháp hô hấp thổ nạp mỗi ngày cho nên dễ dàng nhận ra được.
Vốn dĩ anh muốn chọc giận đối phương, khiến gã mất lý trí rồi để lộ sở hơ, sau đó anh cảm giác máu lại tràn ra trong lồng ngực, anh thuận tiện nhổ ra luôn.
Thế rồi đối thủ trùng hợp giẫm lên, sau đó trượt chân.
Tần Minh nhìn A Huyền nhào về phía mình, anh lập tức giơ tay phải lên, tung ra một cú đấm móc.
Bop!
Nắm đấm nện vào chính giữa mặt A Huyền, đầu gã lệch đi, cơ thể đang trong trạng thái nghiêng về phía trước cũng bị đánh bay ra ngoài, lăn năm vòng liên tiếp rồi mới rơi xuống đất, một chiếc răng bị đấm văng xuống đất.
A Huyền ngất xỉu tại chỗ.
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, Tần Minh tung một cú đấm đột ngột thế ư? Cú đấm của anh mạnh đến mức nào vậy?
Tần Minh vẩy tay, anh không thèm nhìn đối phương mà quay đầu sang nói với Tôn Chính Nghĩa: “Tôn Chính Nghĩa, ông thua rồi, là đàn ông thì nói lời phải giữ lời.
Tôn Chính Nghĩa đanh mặt, ông ta nhìn Tần Minh, do dự một lúc rồi lấy một bản vẽ cùng với một chiếc điều khiển từ xa ra, nói: “Đây là bộ điều khiển và nơi giấu thuốc nổ.
Tôn Nhân Bình thấy thì lập tức xông lên cầm lấy điều khiển từ xa và bản vẽ, ông ta nói: “Tôi sai người đi tháo gỡ bom.
“Hầy...!Tôn Chính Nghĩa thở dài:
“Kết quả vẫn là tôi thua”
Ông ta nhìn về phía ông cụ Tôn với ánh mắt âm u, nói: “Vậy là tôi không được thấy cảnh nhà họ Tôn các người sụp đổ, tự giết hại lẫn nhau mà mình mong muốn rồi.”
Bỗng nhiên, Tần Minh lên tiếng: “Không, Tôn Chính Nghĩa, ông thắng rồi.
Ông thắng lại cuộc đời của mình.
Có một chiếc điện thoại ở đây, tôi lấy được nó sáng nay, ông có thể liên lạc thử xem
Trong đại sảnh, ông cụ Tôn uống một loại thuốc nước đặc chế, cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Cả đám con cháu tiến lên vây quanh ông cụ hỏi hạn ân cần, đồng thời ngăn cản Tôn Chính Nghĩa.
Chẳng qua sau khi nói chuyện được, việc đầu tiên ông cụ Tôn làm là đứng dậy cầm tay Tần Minh và nói:
“Cảm ơn cậu...!không hổ là học trò xuất sắc của Trương chân nhân, nếu nhà họ Tôn chúng tôi không có cậu, nếu cậu không hiểu được ý đồ của tôi, sợ rằng bây giờ đã...
Tần Minh nói: “Ông không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” “Ba, ý đồ của ba?”
Tôn Nhân Lý không hiểu, bèn hỏi.
Tôn Nguyệt cũng đen mặt, nói: “Ba, ba có ý đồ gì? Trừng trị Tôn Chính Nghĩa sao?”.