Thiếu Gia Ngông Cuồng


Thực ra gã cũng hơi lung lay, bởi vì hôm qua sau khi thua Tần Minh gã đã điên cuồng đi nghe ngóng về ba chữ ‘Triệu Chính Ngôn, mặc dù kết quả thu được không lý tưởng lắm.

Đều là mấy từ kích thích người khác như không phải bất tài thì là vô dụng, nhất mình trong nhà, không thì chính là đồ bỏ đi, không có công cụ phạm tội v.v.
Có thể nói là ẩn tượng hoàn toàn khác so với lúc tiếp xúc với gã.
Hơn nữa, có vẻ cậu ta rất giàu có.
Điều khiến Dương Hiểu Huyền bất ngờ nhất chắc là thân phận người thừa kế của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu ở Bắc Kinh còn nặng ký hơn cả nhà họ Tôn.
“Tôi còn muốn ở lại Bắc Kinh một thời gian nữa, nói sau đi”
Dương Hiểu Huyền liếc nhìn Tần Minh, bộ dạng không có hứng thú lắm.
Xe nhanh chóng dừng lại ở phố đồ ngọc, Tống Dĩnh đã ở đó đợi Tần Minh rồi.
Cô ta mặc một chiếc váy đen, khoác áo khoác gió, mái tóc đen dài tết thành một bím, dáng người thon thả yêu kiều, đứng ở trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt.
Dương Hiểu Huyền cũng kinh ngạc nhìn đến mất hồn, Lâm Vũ Nhu thì nhíu chặt mày, thế này cũng bất ngờ quá, lại thêm một người đẹp nữa, bên cạnh Tần Minh có nhiều hoa đào quá.
Lâm Vũ Nhu không cam lòng, thấp giọng nói: “Vòng ngực cô gái này hình như lớn hơn mình một chút”
Tần Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đích thân đến thế?”
Tống Dĩnh cười dịu dàng: “Rảnh rỗi không có gì làm, chuyện ba cậu đầu tư vào mỏ dầu ở châu Phi cũng giải quyết xong rồi.


Tổng công ty đầu tư và kiểm soát bên đó cũng là tin tốt, dịch bệnh không chỉ được kiểm soát mà kế hoạch cũng rất suôn sẻ”
Tần Minh nghe xong cũng chẳng hứng thú gì, sau khi trở nên giàu có thì anh dần mất hứng thú với tiền, đúng là kỳ lạ thật.

“Ừm, suôn sẻ thì tốt”
Tần Minh nói:
“Đến rồi thì đi cùng đi.

A Huyền, Vũ Nhu, đây là một người bạn của tôi, nhưng hi vọng hai người có thể giữ bí mật.
Dương Hiểu Huyền nói: “Tôi không phải người lắm mồm”
Lâm Vũ Nhu lập tức đi lên trước khoác lấy cánh tay Tần Minh, cố ý làm ra vẻ thân mật, nói:
“Bây giờ người ta ăn đồ của anh, ở nhà của anh, anh nói thế nào thì là thể đó."
Rõ ràng câu này là muốn kích thích Tổng Dĩnh, quả nhiên Tống Dĩnh hơi bất mãn, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vũ Nhu.
Hai người phụ nữ đầy vẻ thù địch, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Nhưng Tống Dĩnh sẽ không thất thổ ở nơi này, cô ta nói:
“Người của nhà họ lâm đang cạnh tranh một món đồ cổ của thời nhà Đường, mời đi theo tôi.

Nhưng tôi rất tò mò, cô Lâm ắt hẳn phải biết người nhà mình đang ở đâu chứ nhỉ?”
Lâm Vũ Nhu mếu máo nói: “Tôi bị đuổi ra ngoài rồi, không được sao? Ngoài Tần Minh ra thì chẳng còn ai cần tôi nữa, tôi cũng không muốn rời xa Tần Minh.”
Tần Minh đầu gỗ nói: “Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm ông nội cô dẫn cô về, sẽ không quở trách cô nữa đâu.

“.”
Lâm Vũ Nhu buồn rầu không nói nên lời.
Phố đồ ngọc ở Bắc Kinh đã có bề dày lịch sử, xung quanh đều là kiến trúc kiểu cũ, đường phố cũng gập ghềnh như thể thành phố hai mươi năm trước, có không ít xe điện ba bánh qua lại.
“Ông chủ vào xem đi, tin tức độc quyền, Tân Mộ xuất bản.”
“Đồ cổ châu Âu, có ai thạo nghề không? Năm nghìn, giám định giúp tôi, đỡ phải bị lừa.”
“Mười tệ một cái, tùy ý chọn, tùy ý lấy”

Nhóm Tần Minh rất nổi bật trên con đường nhỏ hẹp này, dù sao thì hai người phụ nữ đẹp như tiên ở bên, còn có Dương Hiểu Huyền đẹp trai lạnh lùng như vậy, quả thực cho người ta cảm giác như con cừu béo, cho nên đi đến đâu Tần Minh cũng bị người ta kéo vào xem hàng.
Nhưng mọi người đi thẳng một mạch đến căn nhà hai tầng trông giống như một nhà hàng ở phía trước, trước cửa có mảnh đất trống đậu rất nhiều xe sang.
Vài người mặc thường phục ở cửa chặn Tần Minh lại, nói:
“Có thiệp mời không? Không có thiệp thì không thể vào được.”
Thiệp mời?
Lâm Vũ Nhu cười thầm, nghĩ: “Ha ha, giờ hết cách rồi nhỉ? Trong này đều là người trong nghề hoặc là người quen, đều là người sưu tầm đồ cổ, không phải ai cũng có thể vào được."
Lâm Vũ Nhu nói: “Tần Minh, cần phải có thiệp mời mà chúng ta lại không có, hay là để hai người họ ở đây đợi còn chúng ta đi chỗ khác dạo đi?”
Tần Minh đáp: “Chỗ này còn cần thiệp mời à? Khinh ai thế? Gọi người đánh giỏi nhất của mấy người ra đây, nếu không tôi gọi cảnh sát đến đóng cửa chỗ này”
Im lặng...
Mấy người mặc thường phục gác cửa kinh ngạc rồi sau đó phá lên cười:
“Ha ha ha, mới sáng sớm đã gặp phải thằng ngu.

Nhìn thử là cậu ấm ở đâu, tưởng mình có vài đồng tiền thối thì ghê gớm lắm à? Ha ha ha, cút mau đi, ông đây không rảnh chào hỏi mấy người.

Cậu thật sự có thể gọi được cảnh sát đến thì ông đây trồng cây chuối đi tiểu.
Tần Minh bị người ta đẩy, lảo đảo lui về sau.

Anh cũng tức giận, mấy người này đúng là coi thường người khác mà.

Tần Minh thật sự lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Nhân Binh, nói:
“Alo, Tiểu Binh à, đại ca của ông bị người ta bắt nạt này, ông có ra mặt cho đại ca không?"
Trong điện thoại, Tôn Nhân Binh hoàn toàn kính phục Tần Minh, nghiêm túc nói:
“Đại ca, anh đang ở đâu? Cần bao nhiêu người? Tôi đến ngay”
Tần Minh đáp: “Ở phố đồ ngọc, ở đây có cửa hàng bất hợp pháp, chuyên bán hàng giả, ông đến xét xử đi.”
“Phố đồ ngọc? Trùng hợp vậy, tôi đang ở gần đó, tôi đến ngay.

Tôn Nhân Binh nói.
Tần Minh cúp máy, bảo: “Các người đợi đó cho tôi, các người sắp đẹp mặt rồi.”
Mấy người mặc thường phục gác của buồn chán châm thuốc, nói:
“Ôi, thứ đần độn năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt nhiều.

Thân phận con người mà hành xử như chó, tưởng mình có vài đồng tiền thối là ghê gớm lắm sao? Chỗ chúng tôi có tiền cũng chẳng tác dụng gì đâu”
Vừa dứt lời, Tôn Nhân Binh đã từ bên trong đi ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận