Thiếu Gia Ngông Cuồng


Kế hoạch của Tần Minh tiến hành thuận lợi, để Dương Hiểu Huyền trông chừng chị Bạch Anh, thế thì không sợ lời hứa lúc trước rồi.
Đoàn người lên phòng khách trên lầu hai, nơi này khá rộng rãi, trang trí theo phong cách thời xưa, rải rác mười mấy chỗ ngồi.

Mỗi một vị trí đều có chủ nhân của nó, sau lưng có vệ sĩ mặt mày nghiêm túc đứng đó.

Ở đây Tần Minh gặp Lâm Vân Đống, anh nhíu mày.
Anh ngồi thẳng vào chỗ của Tôn Nhân Binh còn ông ta thì đứng bên cạnh như đàn em.
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên, ai cũng biết thân phận của Tôn Nhân Binh nhưng ông ta lại nhường chỗ cho một cậu nhóc?
"Hả? Cậu ta là?"
Một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế chính ngạc nhiên hỏi:
"Cục trưởng Tôn đích thân xuống dưới dẫn lên, sao trông lạ mặt quá vậy?"

Tần Minh lạnh nhạt nói: "Học trò của Trương Chân Nhân ở Hổ Long Sơn, Triệu Chính Ngôn"
"Wow!"
Vừa nói xong, những người xung quanh đều bất ngờ.
"Thì ra là học trò của Trương chân nhân, thảo nào." "Tôi nghe nói những rắc rối gần đây của nhà họ Tôn cũng do học trò của Trương chân nhân giải quyết."
"Nghe nói thắp hương ở bàn thờ, số nhang khói đó do thần linh hướng dẫn đấy" "Thảo nào lại kiêu ngạo đến vậy, thì ra là học trò của Trương chân nhân."
Tần Minh chống cằm buồn chán, anh lại được mở mang kiến thức về độ nổi tiếng ở Bắc Kinh của Trương Toàn Chân, mới vừa đề cập đến tên ông ta là không có người nào muốn biết anh là ai.
Tần Minh thầm nghĩ: "Ông già khốn kiếp đó, tên tuổi của ông ta hữu dụng quá nhỉ.
Bỗng nhiên một người đàn ông đeo mắt kính ngồi đối diện chỗ Tần Minh nói: "Nhưng không cần biết là ai, quy định của Tiểu Bảo
Lầu vẫn là tiền đúng không? Dù sao cũng là kinh doanh hợp pháp, ai ra giá cao thì thẳng, hơn nữa có thể ngồi vào vị trí này, không có tài sản trăm triệu trở lên là không được.

Anh còn trẻ măng, có tiền không?"
Tần Minh lười biếng lấy thẻ ra nói: "Tiền thì cũng có chút ít đấy, một tỷ đủ không?"
"Ha ha ha.."
Mọi người xung quanh cười ồ lên, dường như đang khịt mũi khinh thường một tỷ, cảm thấy Tần Minh mới có một tỷ mà đã khoe khoang rồi, đúng là ngu ngốc.
Tần Minh không hề buồn bực, một tỷ là nhiều lắm rồi đó? Cậu nghĩ nhà tôi mở ngân hàng à? À không, đúng là Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ có rất nhiều ngân hàng.
Người đàn ông đeo mắt kính đối diện lạnh nhạt nói: "Một tỷ cũng đủ, có thể mua một hai món rẻ tiền đấy."
Sau đó không thèm quan tâm đến Tần Minh nữa.
Tần Minh nheo mắt nói: "Tiểu Dĩnh, tôi đang bị khinh thường đó hả?"
Tống dĩnh kh lưng ghé sát vào tại Tần Minh nói: "Đúng vậy, hình như đối phương cho rằng cậu chủ có ít tiền quá nên chẳng thể đe doạ cậu ta được"

Tần Minh nhếch mép cười đểu, nói một cách hào hùng: "Chậc chậc chậc, thân phận hiện tại của tôi thì không thể khiêm tốn được, thích thì để bố chơi với cậu."Trong hội trường buổi đấu giá ở Tiểu Bảo Lâu.
Tần Minh nghe lời giới thiệu của Tôn Nhân Binh, ít nhiều gì cũng hiểu được một ít.

Tiểu Bảo Lầu này là một nơi đấu giá đồ sưu tập nổi tiếng nhưng khá riêng tư, nói cách khác có một vài món đồ không xác định được nguồn gốc.
Nhưng chưa bao giờ có hàng giả, cũng được những người đam mê trong ngành tin tưởng.
Quan trọng nhất là những món được đấu giá ở Tiểu Bảo Lầu cực kỳ đặc biệt, sẽ có một vài loại thuốc hoặc pháp khí gì đó.
Đương nhiên cái gọi là pháp khí cũng chỉ là cách nói của người thạo nghề chứ bản thân chúng không có tác dụng gì đặc biệt.
Lúc này, ông chủ của Tiểu Bảo Lầu bước ra nói:
"OK có thể bắt đầu rồi đó.

Mọi người ai cũng là giám đốc, cũng là chuyên gia nên món đồ đầu tiên không thể kém quá được.

Sứ Thanh Hoa thời Nguyên, ngày nay trên toàn thế giới chỉ còn chưa đến một trăm món, may mà ông chủ Đồng là tôi có được một món, tiếc là đã bị mất nắp, ha ha...! Giá trị của di vật văn hoá là thứ không thể đong đếm được bằng tiền nhưng dù gì cũng đã mất nắp nên giá khởi điểm năm trăm triệu."
Nói xong, một cô gái xinh đẹp bên cạnh bưng một chiếc mâm bước ra đi một vòng quanh chỗ ngồi của các giám đốc.

Tần Minh nhìn món Sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên đó, khá giống bình đựng tro cốt trong phim cổ trang, lại bị mất nắp, phải hạ giá xuống.
Ông chủ Đổng nói: "Thế nào? Có vị giám đốc nào muốn món gốm sứ thời Nguyên này không, đây cũng là một trong những món đền bù."
"Sáu trăm triệu.


Bỗng nhiên một vị giám đốc trung niên gầy gò giơ bảng đấu giá lên, nói:
"Ngại quá, tôi sẽ lấy món gốm nhà Nguyên này.

Lấy được nó thì nó sẽ là món thứ mười tám trong bộ sưu tập ba mươi sáu món sứ Thanh Hoa thời Nguyên mà tôi đã sưu tập nhiều năm qua
Ông chủ Đổng khen ngợi: "Ông chủ Tiêu đúng là vừa giàu vừa hào phóng, sáu trăm triệu, có vị nào muốn tranh với ông chủ Tiêu không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận