Thiếu Gia Ngông Cuồng


Sau khi ông chủ Đổng bình tĩnh lại, ông ta đứng ra nói:
"Món đồ thứ hai là món đồ mà tôi đã tốn rất nhiều cao thủ mới lấy được, ngọc tỷ truyền quốc thời Tần Hán, ngọc Nephrite chính hiệu.

Có thể nói là món đồ sưu tập tuyệt vời chứa đầy những thăng trầm lịch sử, giá trị của nó không thể đo được bằng tiền.

Giá khởi điểm hai trăm triệu"
Cô gái xinh đẹp lại bê món đồ quý giá đi một vòng quanh hội trường, có thể thấy rõ vết máu còn dính trên ngọc tỷ truyền quốc.
Tần Minh lạnh nhạt nói: "Một tỷ"
Anh vừa lên tiếng, mọi người xung quanh yên lặng, chẳng phải đang gây rối hay sao?
"Này nhóc con, cậu vừa mở miệng đã ra một tỷ là sao? Nhà giàu mới nổi thì hay lắm à?"
"Đúng vậy, làm gì có ai hét giá trên trời như vậy?"
"Đừng tưởng có mấy đồng bạc là quên mình họ gì."
Đối diện với sự phẫn nộ của các giám đốc, Tần Minh cười nói:

"Có phải các người không đủ tiền không? Ông chủ Đổng đã nói rồi, đã mất khá nhiều mạng người, mạng người không xứng với cái giá này à? Không đủ tiền thì đừng giành với tôi.

Nếu nếu muốn ra giá cao hơn rồi đột nhiên cắt ngang hãm hại tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm, xem ai nắm giá chuẩn hơn"
Cậu Thiệu nói: "Mặc dù ngọc tỷ truyền quốc này có giá trị sưu tầm và ý nghĩa nhưng không đáng một tỷ.

Mọi người à, cậu ta đang khoe khoang với chúng ta.

"Cái gì? Chúng ta ai chẳng phải người siêu giàu tài sản hơn trăm tỷ, ông đây còn mua hai chiếc du thuyền, suýt chút mua tàu sân bay làm tàu đánh bạc này, khoe tiền trước mặt chúng ta?"
"Ha ha, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, còn trẻ nên chưa được dạy dỗ nhiều" "Thế thì để tôi dạy cậu một bài học nhé, ha ha ha."
Tần Minh ra giá quá cao, mục đích khiêu khích rõ ràng làm đám ông chủ giàu có ở đó khó chịu cực kỳ.
Họ đều là những người siêu giàu đến từ các nơi ở Hoa Hạ, cũng là người sưu tầm những món đồ cổ kỳ lạ.

Hôm nay nghe danh đến đây, tất nhiên là muốn giao lưu và thổi phồng nhau một tí.
Kết quả tự dưng có một chàng trai trẻ tuổi, mặc dù ngay từ đầu mọi người khinh thường Tần Minh nhưng sau đó hoàn toàn khinh thường cả con người anh.

Bộ dạng vung tiền như rác của anh làm họ bực mình.
Cho dù giá trị của những món đồ sưu tầm không phải là tiền nhưng cái giá Tần Minh đưa ra đã lệch so với giá thị trường.

Dù anh có lỗ vốn cũng muốn nhằm vào tất cả những người ở đây, quá kiêu ngạo.
Nhưng Tần Minh kiêu ngạo thế đó, anh muốn tên tuổi của Triệu Chính Ngôn phải nổi tiếng khắp Bắc Kinh này, anh bị ép phải ra vẻ mà.
Tôn Nhân Binh đứng bên cạnh hơi xấu hổ, ông ta chỉ đến để mua một vài món sưu tầm có chút giá trị, phần lớn là muốn tham gia cho vui thôi nhưng thấy Tần Minh đắc tội với nhiều người như vậy, ông ta hơi lo cho anh.
Ông ta khuyên: "Đại ca, mâu thuẫn thì nên giải quyết chứ đừng làm sâu thêm.


Họ đều là người giàu, nói không chừng sau này còn hợp tác nữa, hay là tôi ra mặt nói vài câu giúp đại ca nhé?"
Tần Minh giơ tay ngăn Tôn Nhân Binh, nói: "Tiểu Binh à, tôi không muốn mua hết mọi thứ nhưng nhất định phải để một vài người biết thế nào mới gọi là giàu.

Chẳng phải họ khinh thường tôi sao? Vậy tại sao tôi phải tôn trọng họ? Yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến ông đâu, suy cho cùng cũng là kinh doanh mà, chẳng phải ra giá cao là được à?"
Tôn Nhân Binh khẽ thở dài, thầm nói: "Đại ca còn trẻ, mặc dù tài năng giỏi giang nhưng vẫn khó tránh việc bị người ta chọc tức.

Nếu Trương chân nhân ở đây, sợ là đã kết bạn với các ông chủ siêu giàu ở đây rồi nhỉ? Nhưng đại ca có bao nhiêu tiền nhỉ? Mười tỷ là cùng đúng không?"
Tần Minh lại ra tay liên tục, mỗi một món đồ sưu tầm anh đều mua với mức giá trên trời, thoáng chốc đã dùng hết mười tỷ, ra tay rộng rãi đến mức làm nhóm ông chủ lớn ở đây phải xấu hổ toát mồ hôi.
Lâm Vân Đống bên kia cau mày, siết chặt tay, thỉnh thoảng lại nhìn sang đây, thầm nghĩ:
"Vốn dĩ đối thủ cạnh tranh đã nhiều rồi mà không ngờ bây giờ lại có thêm đại sư Tần.

Haiz, chẳng lẽ bí mật của nhà họ Lâm cứ thế bị phanh phui sao?"
Lúc này, Lâm Vân Đống cắn răng, thầm nghĩ: "Nếu không phải con rể Tần Uy Viễn phá rối còn đánh cắp một phần sách nuôi trùng của nhà họ Lâm chúng ta thì nhà họ Lâm sẽ không bị động thế này, đã không đủ tiền rồi mà còn phải bỏ tiền ra mua sách nuôi trùng đã bị trộm."
"Ông chủ Đổng kia...!Tôi đã thương lượng rất nhiều lần rồi, cứ khăng khăng muốn bán đấu giá.

Đồ tham tiền, rõ ràng ông ta cũng giàu lắm rồi"

"Có nên bắt tay với đại sư Tần không? Nếu như bắt tay thì nhà họ Lâm sẽ càng nợ cậu ta nhiều hơn, tôi cũng mất mặt nữa"
Lâm Vân Đống đắn đo, Lâm Vũ Nhu cũng thế.

Nhà họ Lâm bị mất quyển sách nuôi trùng quan trọng, một khi nó bị tiết lộ thì người khác sẽ biết được kinh nghiệm đã tích luỹ qua nhiều thế của nhà họ Lâm.

Như vậy thì các loại trùng có công dụng đặc biệt của nhà họ Lâm sẽ không còn là độc nhất nữa, nhà họ Lâm xuống dốc là điều không thể tránh khỏi.
Là con cái nhà họ Lâm, đương nhiên Lâm Vũ Nhu không muốn nhà họ Lâm tuột dốc như vậy, chỉ tiếc nhà họ Lâm chưa đủ mạnh.
Cô ta nhìn sang Tần Minh đang huênh hoang kiêu ngạo, thầm nghĩ: "Hôm nay anh ta đến đây cũng là chuyện tốt.

Tần Minh, xin anh đó, hôm nay nhất định phải giúp nhà họ Lâm chúng tôi, tôi sẵn sàng đồng ý tất cả mọi thứ.

Mặc dù...!Hình như anh chẳng hề thích tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận