Thiếu Gia Ngông Cuồng


Trong phòng bỗng tối đen, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí
Trong lúc hỗn loạn, Tần Minh bị Lâm Vũ Nhu ôm lấy rồi kéo về phía sau.

Anh nghe thấy Lâm Vũ Nhu nói vào tai mình: “Mau đi về bên này”
Tần Minh thầm cảm thấy ấm áp, trong lúc nguy cấp thế này mà Lâm Vũ Nhu vẫn còn lo lắng cho anh như thế.
Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng chỗ ngồi của Tần Minh khá gần cửa sổ nên anh vẫn lờ mờ thấy được hai người đàn ông to lớn, độc ác nhào về phía mình, một người còn túm lấy cổ tay của anh.
Người này rất khỏe, thoáng cái mà cánh tay của Tần Minh đã bị tháo khớp.

“Á!” Tần Minh đau đớn rên lên, anh biết rõ, đây là vệ sĩ chuyên nghiệp, thậm chí đây có là thủ.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh, Lâm Vũ Nhu nhanh chóng làm mấy động tác tay trước mặt Tần Minh, thoắt cái đã vật được người nọ xuống đất, sau đó còn bẻ mạnh tay người, cũng tháo luôn khớp tay của người đó ra.
Tần Minh ngạc nhiên nói: “Cô...

Lâm Vũ Nhu đáp: “Tôi cái gì mà tôi, tôi có bảo là không biết đánh nhau đâu.

Từ nhỏ tôi đã đi theo chị Bạch Anh rồi”
Tần Minh giật mình, hóa ra Lâm Vũ Nhu cũng biết đánh nhau, trước giờ anh cứ nghĩ Lâm Vũ Nhu là một cô gái bình thường.
Lâm Vũ Nhu che chở cho Tần Minh, hai người liên tục lùi về phía sau, không biết Tôn Nhân Binh đã bị ai đâm một nhát vào tay mà máu tươi đã chảy đầm đìa rồi.
Chỉ trong giây lát, Tống Dĩnh đã quay lại, nói: “Không sao chứ?”
Tần Minh nhíu mày, cố chịu đau rồi nói: “Không sao, chỉ bị trật khớp thôi.

Động tác của đối phương nhanh quá, tôi phải bảo vệ cho cái ổ cứng nên mặc kệ người đó"
Tống Dĩnh nghe nói là Tần Minh chỉ bị trật khớp thì thầm cảm thấy yên tâm, ngay sau đó ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ độc ác, thấy người vệ sĩ lúc nãy bị vật xuống đất đang định đứng dậy thì Tổng Dĩnh lập tức tiến lên, đá mạnh gót giày cao gót vào cổ người đó.

“Phut!”
Người đã làm Tần Minh bị thương lập tức che cổ lại, liên tục lùi về phía sau, nhưng phần động mạnh trong cổ anh ta đã bị vỡ, anh ta ho ra một ngụm máu, sau đó không thể thở nổi, máu bị chảy ngược xuống phổi, cảm giác rất khó chịu.
Trong đại sảnh đang loạn hết lên, bỗng đèn được ai đó bật sáng.
Dương Hiểu Huyền và chị Bạch Anh đứng ở cửa ra vào, lúc nãy hai người ngồi ở phòng khách để bàn việc với nhau, vừa rồi xảy ra chuyện nên mới quay lại hiện trường.
“Có chuyện gì vậy?”
Chị Bạch Anh hoảng sợ nói:
“Mất điện bất ngờ như vậy, tôi biết ngay là có chuyện không ổn.

Chúng tôi bắt được tên nhóc này ở chỗ công tắc tổng”

Nói xong, chị Bạch Anh chỉ vào cậu thanh niên tuổi trẻ bị thương đang bị Dương Hiểu Huyền túm lấy.
Ngay sau đó có người lên tiếng xác nhận: “Tôi nhận ra cậu ta, cậu ta là tài xế của ông chủ Tiêu”
Tần Minh nhướn mày, người vừa tập kích anh để cướp ổ cứng cũng là người của ông chủ Tiêu.
Mà người vừa tập kích anh thì đã bị Tống
Dĩnh đá chết rồi, những người vệ sĩ cũng bị thương.
“Á! Ông chủ của chúng tôi...!chết rồi!”
Bỗng nhiên cô thư ký xinh đẹp ngồi cạnh ông chủ Tiêu hét toáng lên.

Lúc này mọi người mới quay sang nhìn vào đại sánh, chỉ thấy ông chủ Tiêu đã sùi bọt mép, ngửa đầu ra phía sau.
Chuyện này không hề bình thường chút nào, kẻ đầu sỏ chết rồi à?
Nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều bị thương, cậu Thiệu cũng đã bị người ta đâm một nhát dao vào bụng, Lâm Vân Đống bị thương ở tay.
Mấy ông chủ mà Tần Minh không nhớ tên nhìn cũng rất chật vật, có người bị đánh, cũng có người bị đâm.
Mà người thảm nhất lại chính là ông chủ của Tiểu Bảo Lầu – ông chủ Đổng, ông ta chết, nữ trợ lý xinh đẹp làm việc cho ông ta cũng chết, mà hòm của ông ta cũng có dấu vết bị lục lọi.
Tất cả mọi người thấy hình ảnh máu me như vậy thì ai nấy đều buồn nôn, nhưng không một ai dám động đậy.
Cái chết của ông chủ Đổng là do Tần Minh hạ lệnh cho Tống Dĩnh ra tay.


Tần Minh kiên quyết không nương tay với loại người vô liêm sỉ, bán hàng giả cho anh, anh không ngại bỏ ra mấy chục tỷ không phải là để mua đồ dỏm về nhà.
Tần Minh nhìn chiếc hòm bị lục, vốn dĩ trong đấy đựng máy tính của ông chủ Đổng.
Anh nhìn sang Tống Dĩnh, Tống Dĩnh mỉm cười lại với anh, tỏ vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.

Sau đó cô ta còn vỗ vào túi đựng máy tính của mình, cô ta đã lấy được máy tính của ông chủ Đổng rồi.
Ở hiện trường có nhiều người chết, rất nhiều người bị thương, Tần Minh nhìn thế nào cũng cảm thấy người đứng sau chuyện này không chỉ có mỗi ông chủ Tiêu.
Vừa nãy trời tối, nhưng vị trí của anh lại gần cửa sổ nên anh đã lờ mờ nhìn thấy có ba nhóm người lao về phía mình, nhưng lại không kịp nhìn rõ rốt cuộc là ai đã làm việc đó.
Nhưng Lâm Vân Đống đã cản lại cho anh hai nhóm người, nên nhóm người của Lâm Vân Đống mới bị thương.
Tần Minh lạnh lùng bật cười: “Ha ha ha ha ha...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận