Mọi người đều cảm thấy khó hiểu với hành động ấy của Tần Minh, hơn nữa, đang có nhiều người chết như vậy mà lại bật cười, nhìn có vẻ rất kinh dị.
Tần Minh nói: “Ngay từ đầu mấy người đã quyết tâm rồi, nếu không mua được đồ thì sẽ dùng bạo lực để giành lấy”
Cậu Thiệu nói:
“Anh đừng có mà gắp lửa bỏ tay người.
Tôi cũng bị tập kích, nhìn nhát dao trên bụng tôi đi, xém chút nữa là đâm vào thận rồi.
Tôi cũng là nạn nhân.”
“Tôi cũng là nạn nhân, đầu tôi, ôi...!“
Mấy người không bị thương mới là có vấn đề, đen ăn đen chứ gì.
“Đừng có luyên thuyên, tôi vẫn ngồi yên từ đầu đến cuối, không dám động đậy.
Rõ ràng là mấy người không giành được đồ của người ta nên mới bị đánh”
Mấy người giám đốc bắt đầu lên tiếng chỉ trích lẫn nhau, bởi vì ở đây còn có Tôn Nhân Binh, cục trưởng tổng cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, cánh tay ông ta cũng đã bị ai đó đâm, chảy rất nhiều máu.
Bây giờ ông ta đang liên lạc lại với bên sở để cử người tới đây, tất cả mọi người đều không muốn đi hầu tòa nên ai cũng ra sức trốn tránh trách nhiệm.
Tần Minh nói: “Vũ Nhu, cho người của bên cô lại đây đi, chúng ta đứng dồn lại, tránh việc bị tập kích lần nữa.
Lâm Vân Đống hoàn toàn đồng ý với ý kiến này, tính cả Dương Hiểu Huyền và chị Bạch Anh thì tổng cộng có sáu người đi về phía Tần Minh, bảo vệ Tần Minh.
Sau đó Tần Minh ra hiệu với Tống Dĩnh, ý nhắc cô ta là lát nữa có cảnh sát đến, Tống Dĩnh ăn trộm máy tính của ông chủ Đổng có vẻ không ổn lắm, bây giờ phải tranh thủ chuyển tiền lại.
Tổng Dĩnh thấy Tần Minh cố ý khiến cho hiện trường trở nên lộn xộn như vậy thì lập tức quay lưng đi, lấy máy tính của ông chủ Đổng ra, lợi dụng phần mềm virus để chuyển lại những khoản tiền mà lúc nãy Tần Minh đã chuyển, tiện thể còn lấy luôn cả hơn hai trăm triệu tiền riêng của Đổng lão đại, coi như là tiền đền bù cho việc Tần Minh bị thương.
Giải quyết xong việc này, Tống Dĩnh nhẹ nhàng nhét máy tính xuống gần bàn rồi khế nháy mắt với Tần Minh coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”
Sau khi cầm máu vết thương xong thì nghiêm mặt lại rồi nói:
“Mọi người đều phải về sở để tiến hành điều tra, tất cả mọi người đều có thể gọi luật sư đến nhưng không ai được rời đi.
Tôi sẽ tìm ra được hung thủ!”
Cậu Thiệu nói: “Cục trưởng Tôn, vậy thì ổ cứng kia chính là tang vật rồi, nó là nguyên nhân chính gây ra buổi tranh giành này, tôi đề nghị là nên giao nó cho cảnh sát giữ.
Sau khi chuyện lần này được giải quyết xong thì hằng trả cho cậu thanh niên này”
“Đúng đẩy, tất cả đều là tại nó mà ra.
“Nếu như không có cái ổ cứng đó thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
Nó là tang chứng, bắt buộc phải giao cho cảnh sát” “Cậu thanh nhiên, đưa ổ cứng ra đây đi.
Dù sao thì cậu cũng chưa chuyển khoản cho anh cả Đổng.
Đây vẫn chưa phải là đồ của cậu!”
Các giám đốc lần lượt lên tiếng bày tỏ thái độ của mình, yêu cầu Tần Minh giao cai mà họ gọi là bang chứng ra.
Họ làm như vậy chắc chắn là có ý đồ riêng.
Sau khi nộp tang vật lên cho cảnh sát thì rất dễ có vấn đề trong quá trình điều tra, hiển nhiên những người này đã nhằm vào sơ hở đó rồi.
Tôn Nhân Binh thấy mấy người này yêu cầu như vậy thì cảm thấy hơi khó xử, về lý thì nên làm như họ nói, chính cái ổ cứng đó đã là nguyên nhan gây ra mọi chuyện, đây là chứng cứ quan trọng của vụ ám sát, đúng là cần điều tra.
Nhưng đối phương lại là Tần Minh, sau khi Tôn Nhân Binh thua cược thì ông ta cũng đã sẵn lòng nhận Tần Minh làm đại ca của mình rồi, ông ta không thể khiến Tần Minh mất hứng.
Tôn Nhân Binh nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi xem ý kiến của Tần Minh xem thế nào: “Vậy đại ca, anh...
Tần Minh mỉm cười:
“Tất nhiên là tôi sẽ phối hợp với công việc của ông rồi, dù sao thì ông cũng là nhân viên công chức nhà nước.
Tôi rất sẵn lòng đưa ổ cứng cho cảnh sát giữ, nhưng mà..”
Tần Minh giơ ổ cứng lên, có cảm giác như mình đang cầm võ lâm thần công vậy.
Bây giờ đang có quá nhiều người tranh giành nhau thứ này, bên trong là cách nuôi dưỡng sâu độc của nhà họ Lâm, còn có cả những ghi chép rất chi tiết về cổ trùng tuổi thọ nữa.
Những thông tin này rất có giá trị, có thể nói là đủ để sáng lập ra gia tộc họ Lâm mới rồi.
Tần Minh không hề có ác cảm với nhà họ Lâm, mà trái lại, anh còn có mối quan hệ khá thân thiết với họ, tất nhiên là anh sẽ không làm gì gây hại đến họ.
Lâm Vân Đống, Lâm Vũ Nhu và những người con cháu khác của nhà họ Lâm đều mong chờ nhìn về phía Tần Minh, họ chỉ mong rằng Tần Minh sẽ giữ kín bí mật của nhà họ Lâm.
Tần Minh nói tiếp: “Đây là nguyên nhân gây ra vụ giết người, tất nhiên là tôi sẽ phối hợp với cảnh sát để điều tra vụ án này.
Nhưng mà những thông tin trong này thì không liên quan gì cả.
Lúc nãy tôi cũng đã nhìn rồi, trong này chỉ có vài tin liên quan đến bài bạc thôi, bây giờ tôi sẽ để cục trưởng Tôn xem một lượt, để sau này tôi nhận lại cũng dễ xác minh xem đồ tôi được trả về có đúng là thứ mà tôi đã nộp lên không.”
Tất nhiên là Tôn Nhân Binh nghe theo lời của Tần Minh, hơn nữa ông ta cũng khá tò mò về nội dung trong đó.
Tống Dĩnh lại lấy máy tính ra, cắm ổ cứng vào, rồi mở những bức ảnh trong đó ra.
Thật ra Tần Minh làm như vậy là để cho nhà họ Lâm xem, sau đó lập tức thực hiện hành động xóa sạch ổ cứng, ngay sau đó, ổ cứng đã trống trơn.
Quá trình này chỉ có người xung quanh Tần Minh được chứng kiến, mà sau khi người nhà họ Lâm thấy Tần Minh đã xóa hết toàn bộ nội dung bên trong ổ cứng thì đều thở phào một hơi..