Dương Hiểu Huyền nói: “Ha ha, tôi cũng chẳng muốn làm việc dưới trướng của cậu đâu”
Tần Minh thấy gã từ chối, nhưng vẫn không đành lòng để mất một cao thủ như vậy, lại nói tiếp:
“Vậy có muốn chơi bời với tôi không? Anh yên tâm đi, đi chơi với tôi chắc chắn là sẽ vui hơn những ngày anh ở hội Vạn Xà.
Anh nhìn xem, bây giờ bố nuôi của anh cũng quyết định sẽ ở lại Bắc Kinh hưởng thụ niềm vui bên gia đình.
Anh mà quay lại nước M cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, chẳng có gì kích thích, cũng chẳng gặp được cao thủ nào nữa.
Nhìn anh thì không giống loại người thích sống yên ổn cả đời đâu nhỉ?”
Dương Hiểu Huyền đang cầm vào vô lăng bỗng hơi khựng lại, Tần Minh nói trúng vào ý của gã rồi.
Gã đã từng đi lính, tất nhiên cũng không phải là loại người thích yên ổn.
Ngày trước gã xuất ngũ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, làm việc ở hội Vạn Xà một năm, đúng là gã đã thấy rất chán.
Lần này gã về Hoa Hạ với Tôn Chính Nghĩa cũng là để tìm kiếm sự kích thích của việc giết người.
Trước kia gã lôi kéo đám người ô hợp đi theo mình cũng vì ý đồ riêng.
Gã cố tình kiếm chuyện với những người đó để cãi nhau rồi đánh nhau, gã đã nói dối chuyện này với Tôn Chính Nghĩa.
Bản thân gã cũng là một trong những nguyên nhân giúp Tần Minh thu mua đám người ấy dễ dàng như vậy.
Tần Minh từng tiếp xúc với gã, rồi để cho gã đánh nhau với cao thủ, bây giờ gã vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng nếu bảo Dương Hiểu Huyền đi làm cấp dưới của một người nhỏ tuổi hơn mình thì gã lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Gã cũng biết là thân phận của Tần Minh không đơn giản, nhưng gã cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao thì gã cũng là người nước M, đây là điểm khác biệt giữa nền văn hóa của hai nước.
Tần Minh thấy gã do dự thì biết là mình có cơ hội, anh vội vàng tranh thủ:
“Nếu như Tôn Chính Nghĩa đồng ý thì anh cũng sẽ đồng ý chứ? Với cả, chưa chắc sau này tôi đã chỉ hoạt động ở mỗi Ho Ha, tôi phải gặp những người đến từ khắp nơi trên thế giới, sau này anh cũng sẽ có khá nhiều đàn em đấy”
Tần Minh thấy Dương Hiểu Huyền không đồng ý ngay thì cũng không sốt ruột, anh luôn quý những người có tài, cùng lắm thì mặt dày đến chỗ của Tôn Chính Nghĩa để xin xỏ vậy.
Tần Minh ôm cả đống đồ cổ quay về trường học, anh cũng chẳng rõ cái nào là thật cái nào là giả, giờ cứ để sang một bên đã.
Anh thấy Lâm Vũ Nhu đứng yên đó không nhúc nhích thì quay sang nhìn cô ta, hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì thì cứ nói thắng, bây giờ mối quan hệ của chúng ta cũng thân quen hơn rồi.”
Lâm Vũ Nhu cắn môi, bỗng cúi thấp người xuống: “Cảm ơn anh, Tần Minh
Tần Minh cười nói: “Không có gì, tôi và nhà họ Lâm các cô cũng là bạn bè với nhau mà.
Với cả, nhà cô còn nợ tiền tôi nữa, nếu như nhà họ Lâm không thể quay lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng chẳng kiếm lại được mấy chục tỷ để trả tôi đúng không? Tôi còn tính cả tiền lãi đấy”
Lâm Vũ Nhu nói: “Dù có như vậy thì anh cũng không cần phải hủy thứ kia, nếu anh giữ lại rồi nghiên cứu về bí mật liên quan đến sâu độc của nhà họ Lâm chúng tôi cũng chẳng nói gì cả, mà cũng chẳng ai làm gì anh đâu.
Tần Minh cười phá lên: “Vì tôi sợ hằng ngày cô nấu cơm cho tôi sẽ bỏ côn trùng vào cơm đấy”
Mặt Lâm Vũ Nhu đỏ bừng lên: “Tôi nào dám làm thế.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi còn trẻ nên nông nổi.
Gia tộc nhà họ Lâm chúng tôi có quy định là không được dùng sâu độc với người vô tội, nếu không thì sẽ gặp báo ứng mất.
Anh đã tốt bụng thu lưu tôi nên tôi sẽ cố hết sức để chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh, không có ý định làm gì khác cả.
Tần Minh thấy Lâm Vũ Nhu khẩn trương thanh minh với vẻ mặt chân thành như vậy thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Vũ Nhu: “Không cần phải giải thích, tôi chỉ nói đùa thôi.
Nếu không tin cô thì tôi đã không ăn đồ cô nấu rồi.”
“Còn nhà họ Lâm các cô thì coi như tôi dùng hành động để chứng tỏ tình hững nghị giữa hai bên đi.
Mặc dù tôi không phải là nhân vật lớn, nhưng khi bạn bè cần giúp đỡ thì tôi sẽ cố hết sức trong khả năng của mình.
Ngày trước tôi “làm phép” ở nhà họ Tôn cũng chỉ là giả vờ để lừa họ thôi, nếu không có cô thì trông tôi sẽ không cao siêu đến thế, đúng không?"
Lâm Vũ Nhu mừng thầm, nhưng sau đó cô ta lại buồn buồn bĩu môi: “Chẳng lẽ anh giành được tôi về rồi mà chỉ coi tôi là bạn bình thường thôi à? Tôi tự tin là tình yêu của tôi dành cho anh không kém bất kỳ người nào đâu.”
Khóe miệng Tần Minh hơi giật giật.
Sao lúc nào cũng là vấn đề này vậy?
Anh khế hắng giọng: “Khụ, khu, Lâm Vũ Nhu, tôi quý cô, mà cô cũng rất ưu tú.
Nhưng mà.”
Nhưng mà Tần Minh sẽ không vì Lâm Vũ Nhu mà từ bỏ Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều.
“Cộc cộc cộc.
Nhưng Tần Minh còn chưa nói hết câu thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.
“Anh Tần có nhà không ạ?”
Một tiếng nói khẽ vang lên.
Lâm Vũ Nhu nói: “Giọng nói này là của anh họ tôi, chắc hẳn là ông nội tôi đến rồi.
Ôi chao! Không phải tôi, tôi không nói với họ là anh ở đây”.