Tần Minh nheo mắt lại: “Cô đang làm càn đấy.
Thôi được rồi, vào đi.”
Sau khi Tần Minh cho phép, hơn mười người nhà họ Lâm lập tức tràn vào căn phòng ký túc xá đơn chật chội của anh.
Lâm Vân Đống ngồi trên ghế, những người còn lại của nhà họ Lâm thì xếp thành hai hàng đứng đằng sau lưng ông cụ.
Lâm Vũ Nhu thì lại có phong thái như nữ chủ nhà, pha trà rót nước xong thì đứng về phía Tần Minh.
Tần Minh hỏi: “Ông cụ Lâm, vết thương của ông không sao chứ?”
Lâm Vân Đống cười lớn: “Không sao, mà chúng tôi cũng cảm thấy rất có lỗi vì đã để đại sư Tần bị thương.
Là do Vũ Nhu không làm tốt việc của mình.
Vũ Nhu đã xin lỗi đại sư Tần chưa?”
Tần Minh đáp: “Ông cụ Lâm đừng trách cô ấy, cô ấy đã bảo vệ tôi rất tốt rồi.
Bỗng nhiên, Lâm Vân Đống lại đứng lên, cúi thấp đầu xuống với Tần Minh, kể cả chị Bạch Anh và những người học trò khác của nhà họ Lâm cũng đồng loạt cúi đầu xuống với Tần Minh rồi đồng thanh nói:
“Cảm ơn đại sư Tần đã trượng nghĩa giúp đỡ chúng tôi bảo vệ bí mật của nhà họ Lâm”
Tần Minh bỗng nhiên bị nhiều người hành lễ như vậy thì vội vàng tiến lên phía trước, đỡ lấy Lâm Vân Đống rồi nói:
“Ông cụ Lâm đừng khách sáo, ông và sư phụ cháu là bạn bè thân thiết nhiều năm rồi, chút chuyện nhỏ này chẳng là gì cả”
Lâm Vân Đống túm lấy tay Tần Minh rồi nói: “Đại sư Tần, cậu là người có đại ơn đại đức với nhà họ Lâm chúng tôi, già trẻ lớn bé nhà họ Lâm chúng tôi sẽ ghi nhớ công ơn của cậu suốt đời.
Vũ Nhu nhà chúng tôi cũng rất sẵn lòng lấy thân để báo đáp công ơn của cậu.
Đại sư Tần làm ơn hãy đồng ý đi ạ.”
Vẻ mặt Tần Minh tối sầm lại: “Không” “Không cần thân phận gì cả” Lâm Vân Đống mặt dày nói.
Tần Minh rút tay lại rồi nói: “Ông đừng có nói như vậy nữa.
Với cả, bây giờ cô ấy không có nhà để về sao ông lại nỡ đuổi cô ấy đi chứ? Một cô gái trẻ đáng thương bị dồn vào đường cùng, đến mức muốn nhảy sông tự tử.
Đúng là lúc tôi bị ép giả mạo thành Triệu Chính Ngôn thì chúng tôi đã xảy ra chuyện vợ chồng với nhau.
Nhưng đấy cũng là vì mấy người dở trò mà ra đúng không? Giao sự sống còn của cả gia tộc lên người cô ấy, mấy người không thấy xấu hổ à?”
Lâm Vân Đống xấu hổ sờ gương mặt già nua của mình.
Ông cụ thở dài: “Vậy là đại sư Tần không chịu đồng ý à?”
Tần Minh đáp: “Vâng, đúng là vậy”
Lâm Vân Đống đành nói: “Vốn dĩ tôi còn tưởng là đại sư sẽ thương hại Vũ Nhu mà nhận con bé.
Dù sao thì con bé cũng đã từng có chuyện vợ chồng với cậu, nhưng nếu đại sư Tần đã kiên quyết như vậy rồi, mà cậu lại còn là ân nhân của nhà họ Lâm nữa.
Chúng tôi cũng chẳng thể bắt ép cậu làm chuyện này được.
Vũ Nhu, thôi thì cháu về nhà đi”
Lâm Vũ Nhu cắn môi, thật ra cô ta không hề muốn về chút nào, người duy nhất cô ta từng quan hệ là Tần Minh, mà cũng chính vì chuyện đó mà cô ta đã bị bêu xấu rồi.
Người bên ngoài không biết chuyện này là do Tần Minh làm, nhưng người nhà họ Lâm thì đều biết hết rồi, nên bây giờ cô đã thành trò cười trong giới nhà giàu rồi.
Tất nhiên, quan trọng nhất là sau khoảng thời gian ở với Tần Minh, Lâm Vũ Nhu lại càng thích Tần Minh hơn, vậy nên mới ốn tu thành chính quả với anh, coi như hoàn thành tâm nguyện của bản thân.
Tần Minh nói: “Lâm Vũ Nhu, cô nhìn đi, ông nội cô cũng không phải là người không thấu tình đạt lý”
Lâm Vân Đống còn nói thêm: “Đại sư Tần, ngày mai chúng tôi sẽ quay về Tương Tây.
Hôm nay Vũ Nhu sẽ ở lại đây chăm sóc cậu tiếp, dù sao thì bây giờ chúng tôi cũng chẳng có gì để báo đáp cậu.
Tần Minh nói: “Ông cụ Lâm lại khách sáo rồi, báo đáp với không báo đáp gì chứ? Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà, ai mà chẳng có lúc khó xử chứ.
Sau này cháu gặp khó khăn thì sẽ nhờ lại nhà ông”
Tần Minh nói như vậy là đã đặt hai bên ngang hàng với nhau, vừa nể mặt nhà họ Lâm lại vừa nể mặt Lâm Vân Đống, mà học trò của nhà họ Lâm cũng cảm thấy rất vinh dự.
Học trò nhà họ Lâm vẫn thầm sùng bái Tần Minh, dù sao thì anh cũng là một người rất mạnh mẽ, sức mạnh của anh khiến họ vừa tôn trọng lại vừa biết ơn anh.
Nhưng càng biết ơn Tần Minh thì Lâm Vân Đống và chị Bạch Anh lại càng khó gán ghép anh với Lâm Vũ Nhu.
Cũng chẳng thể lấy cớ Lâm Vũ Nhu đã giao sự trong trắng của mình cho Tân Minh rồi để bắt đền được.
Cách giải quyết này của Tần Minh thật sự rất công bằng, đồng thời cũng khiến cho người nhà họ Lâm mất hết hy vọng.
Nếu cứ mặt dày dính lấy người ta tiếp thì rất xấu hổ, lại còn gây phiền phức cho ân nhân của mình, vậy nên Lâm Vân Đống đành gọi Lâm Vũ Nhu về.
Sau khi tiến Lâm Vân Đống rời đi, vẻ mặt Lâm Vũ Nhu lộ rõ vẻ buồn bực.
Cô ta biết, ngày mai mình sẽ phải rời khỏi Tần Minh rồi, sau này gặp lại thì chắc chắn là cô ta sẽ không thể bước qua giới hạn được nữa.
Cô ta biết rõ, khi đó bên cạnh Tần Minh sẽ có những cô gái khác, mà cô ta thì chắc chắn đã thất bại rồi..