Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh đi bộ ở đường bên ngoài trường một mình, cảm thấy hơi cô đơn.
Mấy hôm trước anh Dũng và bạn gái mới đến Bắc Kinh, anh muốn liên lạc với anh ta nhưng rồi lại sợ mình sẽ làm phiền đến cuộc sống của người ta.
Mặc dù anh đang giả mạo Triệu Chính Ngôn, nhưng vì Triệu Chính Ngôn có quá ít bạn bè, mà Tần Minh vốn là người quảng giao, nên anh vẫn luôn có cảm giác không quen lắm.
Đúng lúc Tần Minh đang buồn chán gặm bánh rán ở trên đường thì bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng líu ríu của mấy cô sinh viên nữ.
Tần Minh quay đầu lại, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Thường Miểu Miểu, trước kia khi anh vừa đến đại học Hoa Thanh, anh đã nhận ra cô ta rồi.
Đây chính là cô gái năm đó đã từng là nữ đầu gấu hàng đầu của thị trấn Bạch Thủy, thanh mai trúc mã của anh, là người đã dạy anh bài học vào đời.
Lần trước khi giải quyết chuyện của nhà họ Tôn, anh đã bắt được một tên lính đánh thuê cố trà trộn vào kiếm hời, người đó có cầm một bức ảnh của Thường Miểu Miểu, trên đó có đánh một dấu “x”.
Tần Minh nghĩ thầm: “Con gái của Thích Vân Đông cũng là Miểu Miểu, sao lắm người tên là Miểu Miểu thế?”
Một cô nữ sinh nói: “Ấy, đây chẳng phải là đồ vô dụng Triệu Chính Ngôn sao? Chậc, đáng thương thật đấy, giờ lại lưu lạc đến mức phải ăn bánh rán ngoài đường.


Thường Tuyết, cậu ta đang nhìn cậu kìa, ôi chao”
Một cô sinh viên khác nói: “Tởm thật đấy, nghe nói cậu ta có vị hôn thê rồi mà vẫn đi theo đuổi hoa hậu giảng đường Nhiếp Hải Đường đấy, lại còn cố ý chạy đến quán người ta đang đi làm để làm thêm cùng nhau đấy”
“Thấp hèn đến thế cơ à? Sao bảo là nhà cậu ta lắm tiền lắm?”
“Có phải là tiền của cậu ta đâu, tiền của bố mẹ cậu ta mà.

Hai tháng trước cậu ta đã đốt đồ của bạn cùng lớp đấy, chắc là mới bị cảnh cáo rồi.”
Mấy cô sinh viên luôn mềm luôn miệng bàn tán với nhau, cực kỳ náo nhiệt, cảm giác như họ còn hiểu rõ về Triệu Chính Ngôn hơn cả Tần Minh vậy.
Tần Minh chép miệng rồi mặc kệ họ vậy.
Anh cũng đã từng nghe mọi người nói, cô gái này tên là Thường Tuyết, nhưng cô nàng côn đồ mà anh quen ở thị trấn Bạch Thủy tên là Thường Miểu Miểu, không biết là trong sáu năm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thật ra, dù có biết nhau nhưng Tần Minh cũng biết là chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thanh mai trúc mã mà thôi, có là gì của nhau đâu chứ?
Sáu năm không gặp, hai bên còn có tình cảm gì với nhau? Mà quan trọng nhất là trước kia hai người từng đánh nhau rất to, Thường Miếu Miểu đánh không lại Tần Minh đang tuổi trổ mã, vậy là đã gọi mấy tên thanh niên đầu đường xó chợ đến đánh cho Tần Minh bị thương nặng đến mức phải nhập viện, sau đó thì rời khỏi thị trấn Bạch Thủy.

Sau này thì bố mẹ của Thường Miếu Miếu có quay lại bồi thường tiền cho Tân Minh, rồi còn xin lỗi anh, họ nói rằng cô ta mắc phải sai lầm, mới đầu cô ta chỉ bảo đám côn đồ đó đánh đến khi nào thắng Tần Minh thì dừng tay, nào ngờ là đảm người đó lại không nghe theo yêu cầu của cô ta.
Sau này Tần Minh nhớ lại thì cảm thấy đó là chuyện không thể khống chế được, dù sao thì năm đó anh cũng đã cần đứt cả tại của đảm xã hội đen đó rồi, sao mà người ta còn có thể tỉnh táo được nữa.
Tần Minh nhớ đến những chuyện ngày xưa, sau đó vội vàng quay người rời đi, anh cảm thấy hai người không nên dính líu gì đến nhau thì hơn.

“Này, cậu đi đâu đấy?”
“Chậc chậc, vừa nãy cậu nhìn đều Thường Tuyết của chúng tôi đấy, biết không hả?”

“Mắc lỗi rồi muốn chạy? Nghĩ đẹp đấy, phải bồi thường khoảng một nghìn hoặc mấy trăm tiền tổn thương về tinh thần chứ?”
“Có tin là tôi hét lên là cậu đã sàm sỡ chúng tôi không hả?”
Tân Minh bỗng nhiên bị những nữ côn đồ này quây lại, anh bối rối, chuyện quái gì vậy?
Bây giờ con gái hào phóng thế rồi cơ à?”
Còn có một cô em còn duỗi tay ra, hất cằm Tần Minh lên rồi nói: “Ái chà, thằng nhóc này nhìn cũng đẹp trai phết đấy.

Đã ngủ với ai chưa?”
“Mộc Hề, cậu quên rồi à, thẳng nhãi này không làm được”
“Thế à? Quên mát đấy, ha ha ha ha…
“Nếu cậu thích thì cậu ta còn có đầu lưỡi kìa.
"Ha ha ha ha..."
Mấy cô nàng du côn đó cười phá lên, mà người vừa nhắc đến đầu lưỡi không phải ai khác, mà chính là Thường Tuyết – người nhìn có vẻ khá điềm đạm, nho nhã, trưởng thành.
Tần Minh nheo mắt lại, đây chắc chắn là Thường Miếu Miểu mà anh quen hồi nhỏ rồi, cô ta lúc nào nào cũng thích nói về mấy chuyện dâm dễ này, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà.
Tần Minh đẩy một cô gái cạnh mình ra, nói: “Tránh ra, tôi không trêu gì vào các cô cả.”

Cô gái vừa bị anh đẩy ra bỗng nói: "Á, cậu ta sờ ngực tở rồi, chị em ơi, tớ bị cậu ta sờ ngực”
Tân Minh sầm mặt xuống, nổi giận mắng: “Sờ cái đầu cô ấy, chỗ ấy của cô mà là ngực à? Còn cứng hơn cả sân bay ấy.
Tần Minh mắng như vậy, mấy cô gái lập tức yên lặng, có vẻ như ai nấy đều rất ngạc nhiên.

Mà cô sinh viên vừa bị Tần Minh nói mỉa thì nổi giận, ném mạnh cốc trà sữa nóng trên tay xuống đất, quát lớn:
“Triệu Chính Ngôn, thắng rác rưởi này, tao xé mồm mày ra!"
Mấy cô gái có cùng chung mối thù, tất cả mọi người đều túm lấy Tần Minh.
Tất nhiên là Tần Minh cũng phản kháng lại, ai xông lên thì anh đánh người đó, nhưng mấy cô sinh viên này lại gào khóc ầm ĩ lên, lúc thì hét anh đánh người, lúc thì khóc nói là anh sàm sỡ, lúc thì cắn người, còn cào anh, tóm lại là dùng tất cả mọi chiêu trò.
Trong lúc hai bên giằng co với nhau, có một tấm ảnh rơi ra từ người Tần Minh.
Thường Tuyết đứng bên ngoài hóng chuyện, cúi người nhặt tấm hình đó lên, sau đó lập tức nhíu mày lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận