Mặc dù bây giờ anh đã lớn, suy nghĩ chín chắn hơn rồi, những cuộc đánh nhau hồi nhỏ cũng chẳng còn nghiêm trọng nữa, nhưng anh cũng chưa tốt tính đến mức sẽ liều mình vì cô ta.
Tôn Thường Hi đến hỏi chuyện anh để làm báo cáo: “Tôi nói này, sao lại là anh vậy? Hôm qua tôi ở phố bán ngọc điều tra vụ án giết người và ăn trộm tài chính của ông chủ Tiểu Bảo Lầu.
Ấy, rồi cả vụ án Bạch Tĩnh Thần bị mất chi phiếu, hầu như chuyện gì cũng liên quan đến cậu cả.
Hôm nay lãnh đạo phái tôi đến điều tra vụ án nữ sinh viên bị bắt cóc, lại liên quan đến cậu.
Tần Minh, anh là Conan mới đầu thai à? Đến đâu là có vụ án đến đó.”
Tần Minh cũng bó tay: “Chị Thường, chuyện này không trách tôi được, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, nói chuyện với nhau mấy câu.
Sau đó đột nhiên có một cái xe chạy qua, bắt cóc cô ta.
Tôn Thường Hi lẩm bẩm: “Sao cậu giỏi ghẹo gái thế nhỉ? Cô chiêu nhà họ Lâm hay đi với anh đâu rồi? Sao trên người anh toàn là mùi nước hoa của cô ấy thế? Hửm? Sao trong phòng ký túc xá của anh cũng có mùi này vậy?"
Tôn Thường Hi đẩy anh ra, sau đó vào phòng hít hít ngửi ngửi như chó.
Hôm nay Tần Minh còn chưa tắm, nên tất nhiên là trên người anh bây giờ toàn là mùi của việc hôm qua anh đã làm với Lâm Vũ Nhu rồi.
Tần Minh vội vàng giải thích: “Cô ấy, gần đây cô ấy chăm sóc cho tôi, thật ra..”
Tôn Thường Hi chẳng buồn nghe lời Tần Minh nói, chạy đến giường Tần Minh rồi nói với giọng điệu oán hận: “Cả giường của cậu toàn là mùi của cô Lâm.
Hừ.” “Cô là chó đấy à?” Tần Minh chửi thầm trong lòng.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Tôi ngủ dưới sàn, cô ấy ngủ trên giường.
Hơn nữa, cô ấy cũng đi rồi.
Tôi và cô ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa, cô đừng hiểu nhầm.
Tôn Thường Hi bĩu môi, u oán nói khẽ: “Tôi hiểu nhầm anh cái gì? Ngay từ lúc ở thành phố Quảng tôi đã biết anh là đồ trăng hoa, đồ lăng nhăng.
Được rồi, tôi đi tìm người đây”
Tần Minh sững người hỏi: “Cô đi một mình à?"
Tôn Thường Hi nói: “Nếu không thì sao? Vụ án Tiểu Bảo Lầu ở phố bán ngọc lớn quán, bên trên yêu cầu chúng tôi phải phá trong ba ngày, tất cả mọi người đều đang bận hết rồi.
Bây giờ lại còn có vụ người nhà họ Thường bị bắt cóc, tôi đang phải tăng ca đấy.
Tần Minh nhướn mày, anh thấy xót Tôn
Thường Hi, nói: “Nguy hiểm quá, cô gọi thêm người, hoặc đợi đến ngày mai đi.
Tôn Thường Hi lắc đầu đáp: “Nếu dây dưa nữa thì sẽ không kịp mất.
Còn không biết là đám bắt cóc đó nhắm vào tiền chuộc hay gì.
Những người khác thì cũng bận túi bụi rồi, có tôi cũng điều tra được.
Tôi đi đây, đồ lăng những”
Tôn Thường Hi đội lại mũ cảnh sát rồi quay người rời đi.
Tần Minh bất ngờ tiến lên, giữ lấy tay cô ấy rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi cùng nhau đi”
Tôn Thường Hi nói khẽ: “Cậu làm gì đấy? Làm như đang đóng phim phá án nên muốn làm anh hùng à?”
Tần Minh kiên định nói: “Tôi lo lắng cho cô,được chưa? Cô không cho tôi đi theo thì tôi sẽ lén đi theo đẩy.
Dù sao thì cô cũng không đuổi tôi đi được đâu.
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh bá đạo như vậy thì lại mừng thầm, bởi cô ấy biết, Tần Minh đang lo cho mình.
Tôn Thường Hi xấu hổ chu môi rồi nói: “Nhưng những lúc tôi không cho phép thì cậu không được theo dõi tôi.
Tôi có quyền kiện cậu vì tội quấy rối đấy”
Mặt Tần Minh sầm hẳn xuống, anh mắng: “Đi thôi, nói lắm thể làm gì?”Bệnh viện tư nhân nào đó ở nước Mỹ.
Đã hơn một tháng rồi, Thường Hồng Hi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ông ta công bố ra bên ngoài là mình đang phải phẫu thuật và hóa trị.
Với tư cách là người cầm đầu tập đoàn thế kỷ Hoàn Vũ, là người đàn ông đã cải cách tập đoàn trở thành một xí nghiệp hàng đầu thế giới, ông ta chính là người mà người đời hay gọi là đế vương.
Bây giờ ông ta đang ngồi trên giường ăn sáng, mặc dù đã cạo trọc đầu rồi nhưng nhìn tâm trạng của ông ta có vẻ không tệ.
Lúc này, Đoàn Bá – quản gia của ông ta đi đến nói: “Cô Hai đã bị nhà họ Triệu bắt mất rồi.
Không ngờ là người nhà họ Triệu lại trà trộn trong số những người mà chúng ta đã cử đi bảo vệ cô Hai.”
Thường Hồng Hi dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi hỏi: “Tần Minh đâu rồi, vẫn ở thành phố Quảng à?”
Đoàn Bá lắc đầu: “Đã đến Bắc Kinh rồi, hình như lúc cậu ấy tiếp xúc với cô Hai thì cũng là lúc cô Hai bị bắt đi.
Thường Hồng Hi nghĩ rồi nói: “Làm theo kế hoạch đi, bây giờ đang là lúc loạn nhất, đám người ở hội đồng quản trị cũng không ngồi yên đâu, tôi muốn một mẻ hốt gọn tất cả bọn họ.
Tóm hết cả Hoàn Vũ...!khụ khụ...!vào túi.
Đoàn Bá đi đến, vỗ nhẹ vào lưng của Thường Hồng Hi rồi nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ bảo cấp dưới đi làm việc.
Thường Hồng Hi gật đầu nói: “Đi đi.
Lúc này, ở thành phố Bắc Kinh, Hoa Hạ.
Tần Minh ngồi ở ghế phụ lái, trong điện thoại là tin nhắn khẩn cấp mà Tổng Dĩnh vừa gửi đến, nói là Thường Hồng Hi mới giao nhiệm vụ cho đội sát thủ hàng đầu ở Bắc Kinh là đi cứu một cô gái cùng họ mới bị bắt cóc không lâu.
Tần Minh nhìn bức ảnh mà Tống Dĩnh gửi đến thì rất ngạc nhiên, người trong ảnh chẳng phải là Thường Tuyết sao?
Tần Minh không hiểu nổi, hóa ra Thường Tuyết và Thường Hồng Hi là họ hàng với nhau sao? Hai người cùng mang thọ Thường mà.
Tổng Dĩnh đang hỏi ý kiến anh xem có nên cho đội sát thủ đi không, bởi vì bây giờ tất cả các đội sát thủ ở Hoa Hạ này đều nghe theo lệnh của Tần Minh rồi..