Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tôn Thường Hi lén lút mở cửa của mấy căn phòng đó ra nhưng không thấy Thường Tuyết.
Tìm liên tiếp bảy tám căn phòng đều không thấy bóng dáng Thường Tuyết đầu.
Tôn Thường Hi ngày càng sốt ruột, cô ấy không biết tình hình hỗn loạn bên dưới có thể kéo dài bao lâu.

Lúc cô ấy đi đến cuối thì phát hiện ở đây lại có một cầu thang đi lên tầng ba, một tên béo đang ngồi ăn vặt, đeo tai nghe xem video, trông có vẻ là người canh gác.
Tên béo nhanh chóng phát hiện Tôn Thường Hi, gã ta nói một cách ngả ngớn: “Ôi người đẹp, bên trên là nơi riêng tư, cho dù cô em là VIP thì cũng không thể lên được, hay là cô em hứng thú với anh Lương này? Khà khà khà.”
Tôn Thường Hi thấy tên béo khoảng hơn một trăm năm mươi ký, trông như một núi thịt, cô ấy cảm thấy nắm đấm của mình đấm lên người đối phương chẳng khác nào gãi ngứa cả.
Tôn Thường Hi nháy mắt, nói: “Anh đẹp trai, anh để tôi lên trên đi, người ta tò mò lắm đấy.

Ở đây chơi cũng chán rồi, vô vị lắm.
Tên béo không vui nói: “Không được, ông chủ sẽ đánh chết tôi.


Nhưng người đẹp có hứng thú với tôi thì đến đây ngồi lên đùi tôi này, tôi ảo thuật cho cô em xem, đảm bảo cô em sẽ bất ngờ, chẳng phải thú vị hơn lên trên sao?”
Sao Tôn Thường Hi có thể đồng ý được chứ?
Lúc cô ấy đang do dự thì tên béo đột nhiên nhảy lên, giơ tay về phía Tôn Thường Hi định bóp cổ cô ấy.
Tốc độ không được xem là nhanh nhưng chắc chắn không hề chậm, Tôn Thường Hi có đề phòng, nhảy lui về phía sau nhưng hai cúc áo và vải ở cổ áo bị xé rách, lộ ra phần vai trái và dây áo ngực.
Tên béo cầm miếng vải để lên bên miệng hít hà, cười đê tiện, nói: “Khà khà khà, thơm quá, khác hẳn với những người phụ nữ hư hỏng khác.

Dáng người cô em cũng ngon, mặt lại càng xinh đẹp.

Nếu là bạn gái tôi thì tốt hơn rồi.

Là cấp dưới của con nhóc kia phải không? Hà hà...!lẽ nào cô em không biết, phụ nữ lên tầng hai đều chỉ muốn bị ‘chơi mà thôi, chưa từng có ai hứng thú với tầng ba.”
Tôn Thường Hi cau mày, không ngờ đối phương nhiều người canh giữ như vậy.
Tên béo dùng miếng vải rách đó móc gỉ mũi, nói: “A, phải giết chết một người phụ nữ xinh đẹp như vậy tôi có hơi không nỡ đấy, nhưng các người không đáng được thông cảm”
Tên béo búng ngón tay, một cục gỉ mũi bay ra, gã ra lại chạy lên trước, thân hình béo ục ịch chạy lên khiến mỡ rung lắc va đập vào nhau, Tôn Thường Hi hơi hoảng sợ.

Đã bị phát hiện rồi, Tôn Thường Hi buộc phải mạo hiểm vén váy lên, rút súng giấu trong trong váy ra!
Cô ấy lập tức giơ súng về phía tên béo trước mặt, nói: “Giơ hai tay ôm đầu, dựa vào tường cho tôi”
Tròng mắt tên béo co rút, không thể không dừng lại, có thể nào thì gã ta cũng không nhanh hơn đạn được.

“Hừ hừ, tiêu chuẩn này, người của các người làm thế nào mà có được súng của cảnh sát?”
Tên béo vừa nói vừa lùi lại vị trí ban đâu.

Tôn Thường Hi ngờ vực, cái gì gọi là người của các người chứ?
Cô ấy trả lời: “Tôi là cảnh sát! Giơ hai tay lên nghe chưa hả?"
Đột nhiên tên béo nhìn về phía sau Tôn Thường Hi, nhếch miệng cười nói: “Vậy thì ngại quá, tôi còn là lính đặc chủng đấy.

Cho dù cô là ai thì người đẹp à, cô phải biết là nhiệm vụ của cô thất bại rồi”
Vẻ mặt Tôn Thường Hi khựng lại, lập tức cảm nhận được phía sau có người.
Khoảnh khắc cô ấy quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy tên bảo vệ trước đó canh giữ ở cửa vào tầng một, không biết hắn đến từ lúc nào!
Nhạc ở tầng hai này vô cùng chói tai, ảnh đèn cũng mờ ảo, điều này khiến Tôn Thường Hi hoàn toàn không biết tình hình phía sau, lúc cô quay đầu thì đã bị người ta đánh một gậy vào trán.

“Hự!”
Tôn Thường Hi ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu, đồng thời mắt hoa lên, cả người không chút sức lực, đến cả sức để giơ tay lên cũng không có.

“Đại ca Chu, không...!không sao chứ?”
Tên bảo vệ đó hỏi: “Đại ca Chu, tình hình có thay đổi, ông chủ của bọn em bảo anh mau đi đi, giao người phụ nữ này cho em đi”
Chu Vu Kỳ nói: “Còn tưởng chỗ các cậu ở đây đủ để núp rồi, giờ tôi sẽ đi, nhưng thân phận của người phụ nữ này cần phải xác nhận lại, đừng có lộn xộn.

Tên bảo vệ không để tâm, nói: “Em từng gặp không ít kẻ thù của sếp lớn rồi, nếu chuyện lần này thuận lợi thì ông chủ của bọn em còn hi vọng có thể được sếp lớn coi trọng, nhận làm cấp dưới, đại ca Chu nói tốt giúp vài lời”
Chu Vu Kỳ vừa lên tầng vừa nói: “Không thành vấn đề, đây là con cá béo bở, miếng mồi của sếp lớn mấy năm rồi, vốn dĩ không muốn đích thân ra tay đâu, nhưng không trông cậy vào người ngoài được"
Sau khi Chu Vu Kỳ đi, Tôn Thường Hi ngồi sát tường, bên tai là tiếng nhạc chói tai từ vũ trường, hình ảnh trong mắt cô ấy chồng lên nhau, tên bảo vệ trước mặt đưa tay cướp súng của cô ấy.
Tên bảo vệ chĩa súng về phía Tôn Thường Hi, sau đó rút một con dao nhỏ ở thắt lưng ra kề vào cổ Tôn Thường Hi, nói: “Đừng trách tôi, muốn trách thì phải trách cô theo sai người rồi, nhà họ Triệu không phải nhân vật tôm tép mà các người có thể đắc tội.”
Tôn Thường Hi thấy con dao nhỏ sắc bén đâm vào cổ họng thì dần khép mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, Tần Minh.

“Tần Minh, đừng lên đây, mau đi đi.
Mắt trái của Tôn Thường Hi toàn là máu, tầm nhìn vô cùng mờ mịt, mặc dù đã dùng sức ở cổ tay để nắm lấy súng nhưng vẫn bị đối phương giật mất.
Bên tai nghe thấy tiếng lải nhải của đàn ông: “Đừng trách tôi, muốn trách thì phải trách cô theo sai người, nhà họ Triệu không phải hạng tôm tép mà các người có thể đắc tội.

Giết cô thì tôi lập công lớn, sau này ông chủ của chúng tôi có chỗ dựa rồi, có thể kiếm được nhiều tiền”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận