Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy con dao sắc bén đâm về phía mình, đồng thời cũng nhìn thấy ở phía sau tên bảo vệ, Tần Minh đang chạy nhanh lại.
“Tần Minh, đừng tới đây, đi đi, mau đi đi...!Tôn Thường Hi lẩm bẩm: “Nguy hiểm lắm, cậu đừng tới đây"
Phập!
Dao đâm vào cổ, máu tươi tuôn trào.
Dao của Tần Minh nhanh hơn một chút.
Chạy ra khỏi nhà kho, đi qua nhà bếp Tần Minh cầm một con dao rồi nhanh chóng chạy lên tầng.
Lúc anh lên đến tầng hai cũng bị choáng váng, ở đây rất lớn, nhưng tầng hai cách âm và vô cùng hỗn loạn, một số đàn ông và phụ nữ ‘làm công khai trước mặt mọi người, vô cùng khó coi.
Nhưng phía bên kia hành lang lại yên tĩnh đến mức khác thường, Tần Minh thấy Tôn Thường Hi ngã xuống đất, khuôn mặt đầy máu, người đàn ông canh gác ở lối vào cầu thang giật súng của Tôn Thường Hi, đang cầm dao muốn đâm chết Tôn Thường Hi.
Lợi dụng tiếng nhạc chói tai và tình hình hỗn loạn ở đây, Tần Minh đi đến cuối hành lang, lén lút đâm trúng ngay cổ của người đàn ông đang định giết Tôn Thường Hi.
Nhưng vẫn không phải nhát dao chí mạng, bởi vì con dao hơi cùn, Tần Minh ấn mạnh xuống, dao cắt đến tận xương.
Cơ thể tên bảo vệ run lên rồi chảy rất nhiều máu.
Tần Minh ghé vào bên tại hắn ta, nói: “Chỉ cần dao của tạo cắt ngang thì mày sẽ đi gặp diêm vương, bỏ dao của mày xuống…
Tên bảo vệ sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức vứt dao và súng đi, nói: “Đừng...!đừng giết tôi”
Ở khoảng cách gần Tần Minh mới nhìn thấy Tôn Thường Hi đang nằm trên đất, mí mắt khó mà nâng lên được.
Cô chảy rất nhiều máu, vết thương không hề nhẹ, anh lập tức nổi giận tăng thêm lực cầm dao, tàn nhẫn nói: “Mày cảm thấy mày còn có thể sống sao? Mày biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của tao, mày chết đi cho tao”
Bỗng chốc, phía sau truyền đến giọng của một người phụ nữ: “Cậu chủ, tôi đến rồi”
Tần Minh quay đầu nhìn, là Tống Dĩnh, cô ta cũng lẻn vào.
Phía sau cô ta còn có hai thành viên của tiểu đội ám sát, đều mặc thường phục.
Tổng Dĩnh không muốn tay Tần Minh bị bẩn, cô ta đá một phát, con dao mà tên bảo vệ vứt trên đất lập tức bay lên, sau đó cô ta lại đá thẳng con dao trúng ngay vào tim của tên bảo vệ, tên bảo vệ hét thảm thiết một tiếng rồi gục xuống.
Tần Minh ném người xuống đất, nhặt lại súng của Tôn Thường Hi rồi ôm lấy cô, nói: “Người ở bên trên, cô cứu người đi.
Dù sao thì chuyện ba nuôi nói không được thất bại”
Tổng Dĩnh khế kh lưng, nhìn Tần Minh ôm Tôn Thường Hi đi, trong đôi mắt lạnh nhạt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tống Dĩnh thầm buồn bã nhìn Tôn Thường Hi được Tần Minh ôm trong lòng: “Rõ ràng đã nói chỉ thích Nhiếp Hải Đường, nhưng vẫn bị người phụ nữ khác hớp hồn.
Tôi không được sao? Nếu tôi bị thương nặng, cậu có nói những lời này với tôi không?”
Nhìn Tần Minh đi, Tổng Dĩnh ngơ ngẩn như mất thứ gì đó, nhưng cô ta vẫn biết rõ nhiệm vụ lần này, một mình đi lên cầu thang.
Tầng ba là một võ đài đấu quyền anh, còn có rất nhiều dụng cụ tập thể dụng cho các bảo vệ và võ sĩ ở đây sử dụng luyện tập hàng ngày.
Mà ở đây chỉ có hai người, là tên béo anh Lương kia và Thường Tuyết bị trói bên cạnh máy tập nâng tạ.
Thường Tuyết thấy Tổng Dĩnh thì mừng rỡ kêu lên: “Thấy chưa, tôi đã nói chẳng mấy chốc sẽ có người đến cứu tôi mà, đồ béo anh chết chắc rồi, ha ha ha.
Tên béo nhàn nhã, nheo mắt cười nói: “Chậc chậc, lại thêm một người đẹp nữa, hôm nay anh Lương đây có phúc quá, tận hai người đẹp đến tìm.
Tống Dĩnh bảo: “Lương béo, không ngờ lại là anh, hóa ra là chuyện tốt nhà họ Triệu làm”
“Chậc chậc, không ngờ cái tên ‘béo của tôi có tiếng đến thế.”
Lương béo ném túi vải trong tay đi, nhìn Tống Dĩnh với vẻ cảnh giác: “Rốt cuộc cô là ai? Chắc không phải thật sự là cảnh sát đấy chứ?”
Tống Dĩnh cười khẩy, nói: “Hừ, tin tức của nhà họ Triệu mấy người đúng là lạc hậu, đang xem thường cậu chủ của chúng tôi sao?”
Lương béo tỏ vẻ bừng tỉnh, nói: “Ồ Ồ Ồ, cô là người của cậu chủ nhỏ kia à.
Hành động nhanh thật, tối này cậu ta cũng đến sao? Hà, chó săn của Thường Hồng Hi
Tống Dĩnh bỗng chốc tức giận, không nói lời nào mà đột nhiên xông lên, sau đó xoay lại nhấc chân đá về phía thân dưới của Lương béo.
Nhưng Lương béo nhẹ nhàng nhảy lên tránh được.
Tống Dĩnh ở phía sau bên trái đập xuống sàn nhà, lúc đứng dậy thì trên tay có thêm một khẩu súng giảm thanh, chĩa vào đầu Lương béo.
Nhưng Lương béo phản ứng rất nhanh, hai tay chặn lại rồi né tránh nòng súng một cách hơn hảo, đồng thời dùng hai tay đè cổ tay Tống Dĩnh, muốn dùng sức đánh bay súng trong tay Tống Dĩnh, nhưng Tổng Dĩnh nới lỏng tay rồi dùng tay trái bắt lấy khẩu súng.
Tổng Dĩnh còn chưa chĩa thẳng nòng súng thì ngay lúc này dưới lầu đã hỗn loạn, có tiếng rất nhiều người đang chạy lên tầng trên.
Lương béo nheo mắt, cười nói: “Nhiều người sôi động thật, vậy tôi không chơi với cô nữa.
Lương béo đột nhiên rút một chiếc điều khiển từ xa ra, lúc ấn nút, toàn bộ tầng ba đều tối sầm lại.
“Ha ha ha, người đẹp không đi cùng nữa.
Lương béo cười lớn rồi nhanh chóng chạy vào đường hầm đặc biệt ở phía sau..