Thiếu Gia Ngông Cuồng


Nói xong Nhiếp Hải Đường lên xe điện giao nốt những đơn hàng cuối cùng trong ngày.
Tần Minh rất cảm động, thì ra Nhiếp Hải Đường cũng luôn cố gắng để xứng với anh, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến những vấn đề này.
Tần Minh đi xe điện trên con đường lộng gió.

“Cũng sắp đến lúc đưa ra quyết định rồi.” Tần Minh nhớ lại chuyện xảy ra ở Bắc Kinh lúc trước.

Anh có hôn ước với Triệu Tâm Nhiên, con gái Triệu Tụng Trí của nhà họ Triệu, ngày công bố hôn ước cũng đang đến gần.
Một khi anh tham gia thì chuyện anh và Triệu Chính Ngôn có diện mạo giống nhau cũng sẽ được mọi người biết đến.
Đương nhiên, Tần Minh đã biết từ lâu rằng nhà họ Triệu có người giống mình, cũng biết Triệu Chính Ngôn có diện mạo giống mình.
Nhưng Tần Minh lớn lên ở thị trấn Bạch Thuỷ từ nhỏ, lý lịch cuộc đời sạch sẽ, chỉ là người giống người mà thôi, nhà họ Triệu sẽ không hiểu lầm anh và Triệu Chính Ngôn.

Tuy nhiên nếu thân phận thật của anh bị công khai, nhiều người biết đến sự tồn tại của anh thì sẽ rất khó tiếp tục giúp đỡ Trương Toàn Chân.

“Phiền rồi đây” Tần Minh cảm thấy mình cũng cần phải nói rõ với Mộc Tiêu Kiều, anh tự giễu: “Anh là một thằng ở rể không an phận.

Là anh đã làm lỡ dở em, là em đã cứu anh, là em đã khiến trái tim yêu Nhiếp Hải Đường của anh bị rung động.

Anh có thể nhẫn tâm quên Tôn Thường Hi, nhưng anh nên làm gì với em đây?”
Tần Minh bước vào chung cư cao cấp với tâm trạng không rõ ràng.
Anh càng nghĩ đến chuyện tình cảm của mình càng cảm thấy mình là một thằng tồi, anh không muốn làm tổn thương ai nhưng cuối cùng ai cũng bị kéo vào, cũng bị thương cả.

“Thầy nói đúng, số kiếp đào hoa Hoàng đế của mình...!Anh cười tự giễu một tiếng, sau đó đi tới trước cửa một căn hộ, bấm chuông cửa rồi gọi: “Xin chào, đồ ăn tới rồi đây.

“Cạch”, cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu đen bước tới.

“Tiêu Kiều?” Tần Minh đang nghĩ đến chuyện của Mộc Tiêu Kiều nên giật nảy mình, vô thức gọi tên cô ta.

“Tần, Tần Minh?” Mộc Tiêu Kiều cũng giật mình, hôm nay vì bận quá nên cô ta chỉ đành gọi đồ ăn ngoài, không ngờ lại được chồng cũ mang tới.
Tần Minh có thể được coi là chồng cũ trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của Mộc Tiêu Kiều, tất cả đều do Mộc Hải Nhiễm bị bệnh hôn mê bất tỉnh, còn Mộc Hạo lại quá mê tín.

Không biết vì sao ban đầu Trương Toàn Chân lại chọn Tần Minh, Tần Minh cũng không biết lý do, nhưng anh hỏi mấy lần đều bị Trương Toàn Chân lừa cho qua chuyện.
Tần Minh ngơ ngác hồi lâu, đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, cuối cùng anh lại tới trước cửa căn hộ Mộc Tiêu Kiều đang thuê.
Bởi vì anh lên tiếng gọi tên Mộc Tiêu Kiều trước nên muốn tìm lý do để lấp liếm, nhưng anh không làm được.
Sau khi kinh ngạc, Mộc Tiêu Kiều liền đóng cửa lại rồi nói: “Anh, anh chờ em một lát.”
Mộc Tiêu Kiều hoảng hồn, sau khi đóng cửa lại lập tức cất “ảnh cưới” trên bàn làm việc đi.

Tấm ảnh chung hai khuôn mặt như “xác chết” đã trở thành bức ảnh cô ta thường xuyên lấy ra xem.

Đồng thời cô ta cũng dọn dẹp một lượt căn hộ bừa bộn, đồ bẩn đều quét hết xuống gầm sofa.
Cuối cùng Mộc Tiêu Kiều chạy tới trước gương, chải đầu, thoa kem dưỡng ẩm, chỉnh lại bộ quần áo đang xộc xệch trên người, còn xịt một chút nước hoa.
Khi làm xong hết những điều này, cô ta vừa mở cửa đã nghe thấy Tần Minh than thở: “Mười phút trôi qua rồi đấy, em làm gì vậy?”
Mộc Tiêu Kiều bị chất vấn thì không vui vuốt lại tóc, hừ một tiếng: “Em có thể làm gì? Anh, anh đến khi nào vậy? Sao lại đi giao đồ ăn?”

Tần Minh đặt đồ ăn xuống, quan sát căn hộ sạch sẽ ngăn nắp một lượt.

Mộc Tiêu Kiều một tay chống nạnh, đứng bên cạnh nhìn anh, trong mắt như có điều muốn nói nhưng miệng lại ngậm chặt.
Tần Minh hỏi: “Em ở một mình à?”
Mộc Tiêu Kiều gật đầu: “Anh tin em không?”
Tần Minh cười dịu dàng: “Sao anh lại không tin em? Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khoẻ, tủ lạnh em có thức ăn đúng không? Anh nấu mỳ cho em.”
Mộc Tiêu Kiều cau mày, ánh mắt từ trên mặt Tần Minh di chuyển xuống dưới.
Tần Minh tức giận nói: “Nấu mỳ ăn! Không phải cho phía dưới ăn” “Em biết.” Mộc Tiêu Kiều chu môi, kiêu ngạo nói: “Em đã nói gì đâu, anh tưởng tượng đi đâu thế hả? Bẩn thỉu” “Thế lại thành lỗi của anh à?” Tần Minh cạn lời, người phụ nữ này vẫn vô lý như trước.
Nhưng nhớ lại những giọt nước mắt lúc đó của cô, lòng Tần Minh lại trở nên dịu dàng lạ thường, anh không muốn làm tổn thương người con gái này, cô là một cô gái tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận