Triệu Chính Ngôn trả lời: “Vậy anh Tần phải quay về làm chính mình một ngày rồi, hai ta cũng phải đổi điện thoại nữa.
Ngoài ra anh Tần phải hứa với tôi một điều, anh không được nhòm ngó Lý Mộng” “..” Tần Minh thật sự rất mệt.
Anh đã ngủ với Lý Mộng hai năm rồi còn nhòm với ngó cái gì? Nếu không phải ngay từ đầu Lý Mộng không chịu được sự cám dỗ của tiền bạc thì tình cảm của hai người có thể nói là sắp bước vào cảnh giới của tình yêu đích thực rôi.
Tân Minh đồng ý: “Được, tôi không có hứng thú với cô ta.
Tôi có người mình thích rồi.
Hai người trao đổi điện thoại di động, chứng minh thư và những thứ khác, sau đó Tần Minh cầm lấy thẻ phòng đơn của khách sạn Kim Long ở Bắc Kinh, tối nay anh sẽ được trở về là Tần Minh!
Còn Triệu Chính Ngôn lại đi về phòng ký túc xá đơn của trường học, ngày mai sẽ chấm dứt với Hoàng Thư Đồng.
Tần Minh được trở về với thân phận của mình nên tâm trạng rất tốt, anh bắt taxi đến khách sạn Kim Long, nóng lòng muốn gặp lại mấy anh em cùng lớp.
Mà sau khi Tần Minh bước ra khỏi cổng trường, một chiếc ô tô đi theo sau taxi của anh, một người mặc áo đen ngồi trong xe lạnh lùng nói vào điện thoại di động: “Mục tiêu đã rời khỏi trường học, đã thay đổi quần áo, tôi đang theo sát rồi.”
Mệnh lệnh lạnh như băng truyền ra từ trong điện thoại: “Sắp xếp cho tốt, lần này nhất định phải thành công”
Người mặc áo đen đáp: “Vâng thưa ông chủ.
Tần Minh vốn định về thẳng khách sạn Kim Long nơi Triệu Chính Ngôn và Lý Mộng đang ở, nhưng lại lo ngày mai sẽ có chuyện hiểu lầm, vì thế anh vòng tới nhà họ Tôn.
Đúng lúc nhìn thấy Dương Hiểu Huyền đang ở cửa không làm gì, Tần Minh nhìn ra được tên này không hề ăn khớp với người nhà họ Tôn.
Dương Hiểu Huyền thấy Tần Minh đến thì không kiên nhẫn bảo: “Cậu đúng là không chịu từ bỏ ý định.
Tần Minh cười lớn: “Anh Dương đồng ý làm việc cho tôi thì tốt quá.
Nếu không muốn thì chí ít tôi cũng có lòng yêu mến người tài.
Nhưng tối nay tôi tới đây là có chuyện khác.
Tần Minh đi vào nhà họ Tôn, thấy Tôn Thường Hi đang nghỉ ngơi.
“Sao vậy?” Tôn Thường Hi vui vẻ nhưng lại cố ý giả vờ âm trầm: “Muộn thế này rồi, còn có chuyện gì sao?"
Tần Minh nói: “Ừm, ngày mai Triệu Chính Ngôn sẽ làm một số chuyện, hy vọng chị đừng hiểu lầm mà hãy tin tưởng em"
Tôn Thường Hi không hiểu lời này có nghĩa là gì, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Nói xong câu này, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.
Tần Minh cũng không biết tại sao quan hệ giữa hai người lại trở nên thế này, nhưng cứ nghĩ đến việc Tôn Thường Hi sảy thai, Tần Minh lại tự trách mình.
Anh hỏi: “Đứa bé đã không còn nữa, cho dù chị nói cho em biết ba đứa bé là ai cũng được rồi đúng không?”
Tôn Thường Hi nhướng cặp mày kiếm, cô cực kỳ không hài lòng với câu này, trong lòng Tần Minh cô là người như thế nào? Đứa bé này ngoài của Tần Minh ra còn có thể là của ai? Cô chỉ quan hệ với một mình Tần Minh thôi.
“Cậu ra ngoài cho tôi!” Tôn Thường Hi vô cùng phẫn nộ, bởi vì Tần Minh không tin tưởng mà lại nghi ngờ cô.
Cô thà rằng Tần Minh chất vấn mình một cách khẳng định, hoặc là hỏi có phải con anh không, chứ cô không muốn nghe Tần Minh nói lời nghi ngờ mình.
“Chị Thường Hi, khống.” “Tôi nói rồi, cậu cút đi cho tôi.” Tôn Thường Hi nổi nóng, cô không thể chấp nhận được người đàn ông mình thích lại không tin tưởng mình, không ngờ anh lại nghi ngờ cô?
Tần Minh bị quát thì bất đắc dĩ, chỉ đành ra về.
Tôn Thường Hi buồn rầu: "Cậu cho rằng tôi cũng lăng nhăng như cậu sao? Trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tên Tần Minh khổn nạn, hu hu...!Con à, chúng ta không cần ba nữa”
Sau khi đuổi Tần Minh đi, lòng Tôn Thường Hi trống rỗng, cô ôm bụng, cảm thấy rất cô đơn.
Cô chưa bao giờ nhớ Tần Minh nhiều như lúc này.
Tần Minh sờ mũi, trong lòng cực kỳ buồn bực, Tôn Thường Hi bị trầm cảm sau khi sảy thai à? Sao đột nhiên lại nổi nóng, hơn nữa thái độ với anh cũng khác.
Không phải lúc đầu đã nói cả hai đều là người trưởng thành, bảo anh không cần để ý sao?
Tần Minh bước đến cửa thì Dương Hiểu Huyền đưa cho anh một bức thư mời: “Tối mai nhà họ Tôn tổ chức tiệc nhận người thân, mời cậu đến tham dự”
Tần Minh nhận lấy thư mời rồi nói: “Người anh em, thật sự không định đi theo tôi à? Tôi có rất nhiều tiền, cũng gặp rất nhiều phiền phức, thú vị hơn những ngày tháng anh sống nhàm chán ở đây đấy.
Dương Hiểu Huyền khinh thường: “Con của con trai riêng nhà giàu như cậu thì có thể gặp phiền phức gì? Tôi đã điều tra rồi, ba cậu không thể trở về nhà họ Triệu, vậy nên cậu cũng không có khả năng vì tranh đoạt tài sản của gia tộc mà bị ám sát"
Tần Minh bật cười lớn ng: “Phiền phức của tôi không liên quan đến gia đình.
Tôi đi đến đâu cũng nổi lên gió tanh mưa máu, anh tin không?”.