Tống Dĩnh ra lệnh cho đội trưởng tiểu đội ám sát A Hổ thu dọn, giải quyết những tên lính đánh thuê nước ngoài đã chết kia.
Cô ta tìm thấy một tấm ảnh trên xe của tên sát thủ, đó là ảnh của Tần Minh, rất rõ ràng mục tiêu chính là anh.
Nhưng vì Dương Hiểu Huyền ra tay quá tàn nhẫn, không cho tên nào cơ hội sống sót, họ cũng không tìm thấy bất cứ thông tin nào về bàn tay tội ác phía sau.
Tần Minh bảo: “Tiểu Dĩnh, sao Triệu Chính Ngôn đến Bắc Kinh lại không có người bảo vệ? Tôi vừa đổi lại thân phận thì lập tức bị công kích?"
Tổng Dĩnh sốt sắng trả lời: “Không phải đâu cậu chủ, Triệu Chính Ngôn ở thành phố Quảng cũng bị ám sát ba lần, nhưng đều được người của chúng ta bảo vệ, chỉ có Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo bị thương.
Mà lúc đó tôi đến Bắc Kinh rồi, tôi đã giao toàn quyền xử lý chuyện này cho A Hổ.
Gần đây tôi không liên lạc được với A Long, tôi vẫn chưa kịp báo cáo với cậu.
Tần Minh sửng sốt, Vũ Long là người giỏi nhất mà anh mời về được.
Anh ta là lính đặc chủng đã xuất ngũ, với thực lực rất mạnh và tổ chất nghề nghiệp rất cao.
Đến giờ Tần Minh vẫn cảm thấy mình đã nhặt được báu vật.
Không ngờ bây giờ lại không liên lạc được với A Long? Gặp chuyện gì chẳng lành rồi sao?
Tần Minh hỏi: “Vợ anh ấy thì sao?”
Tống Dĩnh trả lời: “Tôi đã nghe ngóng rồi, vợ A Long không biết tung tích và tình hình của anh ấy, chỉ biết là đi công tác.
Tôi sợ cô ấy lo lắng nên không nói sự thật”
Tần Minh thầm nói người nhắm đến mình lần này không phải người tốt, anh dặn dò: “Phải thêm người bên phía Triệu Chính Ngôn đi.
Tần Minh đoán có thể là Thường Quân Diệp, hoặc thành viên khác trong Ban Giám đốc tối cao, việc này cần Tổng Dĩnh phải điều tra thêm.
Anh lại hỏi: “Chắc chắn Thường Hoan và Thường Tuấn Đông vẫn chưa chạy trốn chứ?”
Tống Dĩnh gật đầu: “Vâng, tôi chắc chắn hai người họ vẫn chưa thoát được khỏi nhà tù đảo Thái Bình Dương đâu.
Sau khi xử lý xong chuyện ở đây, Tần Minh yêu cầu tiểu đội ám sát triển khai lưới phòng ngự xung quanh khách sạn, bên cạnh anh chỉ cần Dương Hiểu Huyền là đủ rồi, dù sao vừa nãy gã mới chứng tỏ được giá trị của mình một lần nữa.
Mặc dù Tống Dĩnh không phục, nhưng thân phận mục tiêu của cô ta quá rõ ràng.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên Tần Minh như vậy, kẻ ngốc cũng biết Tần Minh đang ở đây, chắc chắn sát thủ sẽ tấn công.
Sau khi vào khách sạn, Tần Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Hiểu Huyền rồi hỏi: “Sao vậy? Anh đã biết chút ít rồi phải không?"
Dương Hiểu Huyền ngạc nhiên: “Cậu là người của Hoàn vũ?”
Tần Minh bình tĩnh đáp: “Có liên quan sao? Anh có xích mích gì với Hoàn vũ à?”
Dương Hiểu Huyền lắc đầu bảo: "Không phải, tôi chỉ giật mình thôi.
Hội Vạn Xà chúng tôi trước đây có qua lại với Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ gia nhập Hoàn vũ”
Tần Minh mỉm cười: “Sau này sẽ còn có nhiều chuyện anh không ngờ tới hơn nữa.
Công việc trước mắt của anh là làm vệ sĩ cho tôi, an toàn của tôi được ưu tiên hàng đầu.
Nếu công việc ở Bắc Kinh của tôi hoàn thành, tôi sẽ tiến hành sát hạch và đánh giá anh, lúc đó anh có thể đưa ra vị trí mình mong muốn.”
Dương Hiểu Huyền lại kinh hãi: “Cậu còn có thể bổ nhiệm nhân sự nữa sao? Địa vị của cậu ở Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ rất cao à?”
Tân Minh trả lời: “Chắc chắn không thấp hơn anh nghĩ đâu, tôi vẫn có một số đặc quyền nho nhỏ.
Thế nào? Đi theo tôi không hối hận chứ?”
Thái độ của Dương Hiểu Huyền được che giấu đi rất nhiều, lời nói cũng không tự chủ trở nên khiêm tốn và cung kính: “Hy vọng là thế, tôi cũng sẽ không khiến cậu thất vọng.”
Sáng hôm sau, Tần Minh bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Người tìm anh không phải Dương Hiểu Huyền cũng không phải nhân viên phục vụ khách sạn, mà là Lý Mộng.
Lý Mộng ăn mặc rất sành điệu, cô ta mặc chiếc váy dài đến đầu gối, đi đôi tất đen giữ ấm và quàng chiếc khăn thật dày, mái tóc dài xoăn sóng, đây là kiểu thời trang phang thời tiết.
Lý Mộng mỉm cười rất dịu dàng: “Tần Minh, đến tập trung thôi.
Thật sự mà nói, Lý Mộng hoà nhã, dễ gần thế này khiến Tần Minh rất ngạc nhiên.
Tần Minh thầm nhủ: “Mình cũng không nên nhìn cô ta bằng cặp mắt thành kiến, dù sao cô ta cũng đã thay đổi, là mối tình đầu của mình, cô ta trở nên tốt hơn cũng là điều tốt.
“Nhưng có một vấn đề lớn.” Anh vừa xoắn xuýt vừa đi xuống lầu, đồng thời nhìn Lý Mộng đang thân mật khoác tay mình, lòng thầm nghĩ: “Triệu Chính Ngôn không giữ khoảng cách với Lý Mộng sao? Ông đây đã cố gắng hết sức chịu đựng để không ngủ với Hoàng Thư Đồng đó..