Thuyền tiếp tục lênh đênh hồi lâu.
Cả đám Tần Minh bị trói chéo hai tay ra sau và bị bịt miệng, nhốt trong một phòng nhỏ tối tăm.
Bên ngoài truyền đến toàn tiếng sóng biển và tiếng khóc của Lý Mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám Tần Minh bị vài tên côn đồ mặc áo đen ném thẳng lên một hòn đảo nhỏ trơ trọi, sau đó thuyền đánh cá phóng đi đầy hiên ngang.
Bốn người Tần Minh nhìn nhau chằm chằm.
Trên người còn dây thừng trói chặt, trong miệng là mảnh vải hôi thối, không có bất kỳ dụng cụ nào.
Vậy phải làm gì bây giờ?Tần Minh vẫn tương đối bình tĩnh.
Anh biết giá trị của mình, tạm thời cũng không chết được.
Tống Dĩnh và Dương Hiểu Huyền chắc chắn sẽ đến cứu anh ngay lập tức nên anh trở thành một củ khoai nóng bỏng tay, khiến cho Thường Quân Diệp tạm thời giam anh trên một hòn đảo nhỏ không biết tên.
Tần Minh nhìn biển rộng mênh mông, thầm nghĩ: "E rằng chính Thường Quân Diệp cũng trốn tránh điều tra, không có quá nhiều nhân lực.
Đường biển này hoàn toàn không thể quay về nếu không có lộ trình.
Quần áo trên người lại không có thiết bị định vị vệ tinh, nếu có chắc cũng đã bị lấy mất rồi.
Không biết Tống Dĩnh làm thế nào để tìm được mình"
“Ưm ưm ưm...!Lý Mộng bò lên bãi cát rồi bỗng phát ra tiếng kêu ưm ưm.
Tần Minh quay đầu lại nhìn, trông thấy cô ta đang tránh né một con rắn.
Nhưng hai tay cô ta bị trói lại, mới đi được vài bước đã ngã xuống bờ cát, chỉ biết trơ mắt nhìn con rắn độc đang bò về phía mình.
Đầu Triệu Chính Ngôn bị thương nên còn hơi choáng váng, Hoàng Thư Đồng thì đang vùng vẫy dưới nước.
Tần Minh càng cảm thấy có lỗi với Triệu Chính Ngôn và Hoàng Thư Đồng.
Đây là việc của anh, anh đã làm liên lụy tới họ.
“Lần sau mình không thể khinh địch như vậy được.
Tần Minh tự trách mình:
“Vệ sĩ có mạnh đến mấy thì cũng khó tránh được bất trắc khi phải đối mặt với nhiều người.
Mình đã an toàn quá lâu nên mới lơ là sao lãng, để xảy ra kiếp nạn này”
Tần Minh vừa tự kiểm điểm mình vừa đi tới đá văng con rắn nhỏ ra, cứu Lý Mộng.
Anh không có một chút hảo cảm nào với Lý Mộng.
Anh vốn cho rằng người phụ nữ này biết sai mà sửa đổi bản thân, hoá ra là cô ta giả vờ.
Anh bị bắt, một phần cũng là do cô ta.
Sau khi bốn người lên bờ suôn sẻ, họ nhìn nhau chằm chằm.
Trong miệng cả đám bị nhét giẻ, không biết phải làm thế nào.
Tần Minh ngồi xổm xuống, đưa miệng về phía tay Hoàng Thư Đồng.
Hoàng Thư Đồng cũng rất thông minh, giúp Tần Minh giật miếng giẻ rách trong miệng ra.
Sau đó những người khác cũng làm theo như vậy, chỉ chốc lát sau bốn người đã có thể nói chuyện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Mộng là người cuối cùng được giật tấm giẻ rách ra, vô cùng tức giận nói: “Tần Minh, là do anh gây chuyện đúng không? Đi theo anh chẳng có gì tốt cả.
Hoàng Thư Đồng cau mày hỏi: "Tần Minh là ai? Tại sao hai người giống nhau thế? Ai mới là Triệu Chính Ngôn?"
Triệu Chính Ngôn mất đi trí nhớ, hoang mang hỏi: "Tôi là ai? Tôi là Tần Minh hay là Triệu Chính Ngôn? Tại sao tôi bị bắt cóc? Đây là nơi nào?"
Lý Mộng nhận ra rằng quần áo khác nhau, nhanh chóng đáp: "Em là bạn gái của anh nè."
Triệu Chính Ngôn sửng sốt: "Tôi? Tôi có bạn gái? Tôi tên là gì?"
Lý Mộng giật mình, không nói được nữa.
Cô ta mà nói Triệu Chính Ngôn là ai, cô vợ chưa cưới này sẽ không cướp mất người đàn ông của cô ta chứ?
Lý Mộng bĩu môi nhìn Tần Minh và nói: "Anh, anh ta là chồng chưa cưới của cô đó".