Thiếu Gia Ngông Cuồng


Hoàng Thư Đồng hỏi tiếp: "Tại sao chúng ta lại bị bắt? Họ không giống những tên cướp bình thường, với cả sao họ lại để chúng ta ở đây?"
Lý Mộng trả lời: "Làm sao tôi biết được, hẳn là họ nhân tiện bắt tôi đi, chuyện xúi quẩy thôi.

Cái người không nói lời nào kia nhất định sẽ biết là tại sao"
Tần Minh không muốn bận tâm những chuyện này.

Lúc này làm sao có thể che giấu thân phận?
Nghĩ cách sống sót mới là điều quan trọng.
Anh phải kéo dài thời gian cho đến khi người của anh tìm đến đây.
Anh tìm chỗ sắc nhọn trên đá ngầm bên cạnh, sau đó dựa lưng vào mài dây thừng trên cổ tay.

Anh cọ xát với phương thức vụng về như vậy hơn một tiếng đồng hồ, tay chân đã tê rần mới tháo được sợi dây ra.
Tần Minh vừa cởi dây ra thì thấy Hoàng Thư Đồng vẫn ở bên cạnh nhìn mình.

“Làm gì vậy?” Tần Minh hỏi.
Đột nhiên, Hoàng Thư Đồng bật khóc nghẹn ngào nói: "Có phải em đã làm gì sai không? Tại sao lại tìm một người giống hệt anh đến nói chia tay em?"
“...!Sắc mặt Tần Minh tối sầm lại.


Đã là lúc nào rồi hả người đẹp, cô nhìn biển rộng mênh mông ở đây chút đi, rồi lại nhìn đảo nhỏ trụi lủi này xem, đã từng đọc cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe chưa, biết nên làm gì bây giờ không? Sống sót.
Anh đáp: "Làm sao cô biết tôi là Triệu Chính Ngôn?"
Hoàng Thư Đồng bĩu môi khẽ nói: "Hôm qua anh cũng có thái độ như vậy."
Tần Minh cởi dây thừng cho bọn họ, sau đó buộc dây thừng vào hai chân mình.

Bởi vì sợ gặp phải rắn độc, anh buộc những sợi dây vừa thô vừa to này vài vòng có thể phòng ngừa bị cắn.
Sau khi làm xong, trời đã sẩm tối.
Bốn người quây lại một chỗ, cũng không có cách để nhóm lửa.

Bụng đói cồn cào đến mức kêu òng ọc, nhiệt độ ban đêm lại xuống thấp làm họ rét run cầm cập.
Lý Mộng ôm chặt lấy Triệu Chính Ngôn, dốc sức nhồi vào đầu anh ta rằng hai người là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm, cô ta sợ Triệu Chính Ngôn sẽ không cần cô ta nữa.
Hoàng Thư Đồng đã bình tĩnh hơn và theo sát Tần Minh.
Thật ra Tần Minh rất bối rối, anh nói: "Sự việc đã trở nên như thế này thì nên làm rõ một số chuyện"
Lý Mộng ngắt lời: "Cậm miệng đi Triệu Chính Ngôn.

Anh mau tìm cách nhóm lửa và tìm đồ ăn đi, chúng tôi đói bụng rồi."
Hoàng Thư Đồng bất mãn: "Cô là ai chứ? Cô hung dữ cái gì?"

Vừa nói cô ta vừa ôm lấy cánh tay Tần Minh, rướn người đến gần hơn.

Cô ta cũng run lên vì lạnh, muốn đến gần Tần Minh để được sưởi ấm.
Tần Minh nói tiếp: "Bất kể nói thế nào cũng cần phải sống sót chờ cứu hộ trước tiên.

Các người ở đây nhóm lửa, tôi đi thăm dò một chút.

Ở đây dường như có rất nhiều rắn, những người đó cũng nói đây là đảo Độc Xà.

Đừng đi lung tung, có thể tôi sẽ bắt được vài con rắn về nướng cho chúng ta ăn
Vừa nghe đến có rắn, hai cô gái rùng mình không dám đi.
Tần Minh tìm được một thanh gỗ, hất mấy con rắn nhỏ dọc đường đi.

Anh có đọc một số thông tin, những con có màu sắc rực rỡ về hầu hết là rắn độc cần phân biệt kỹ, một số loài rắn bình thường thì khá an toàn.

“Này” Đột nhiên, một tiếng gọi vọng đến từ phía sau.
Tần Minh quay đầu lại, thấy Hoàng Thư Đồng theo sau, bèn nói: "Cô không sợ rắn sao?"
“Sợ, sợ chứ.

Hoàng Thư Đồng nhìn thấy ba bốn con rắn đang bò hai bên đường, sợ hãi co rụt cổ lại, nói: “Nhưng em muốn đi cùng anh.”
“Cô đâu biết tôi là ai?”
Tần Minh đáp: “Tôi không phải là Triệu Chính Ngôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận