Hoàng Thư Đồng nói tiếp: “Anh đã lấy mất nụ hôn đầu của em, đúng không? Người đã thân mật với em là anh, người đã cùng em trở về căn hộ của em là anh, người đã nói với em rằng anh đã lấy lại năng lực của mình ở thị trấn Cổ Thủy cũng là anh, phải không? Không, ba tháng trước, anh là người sau vụ tai nạn xe nhỉ? Em đã nói rồi, làm sao mà sau vụ tai nạn xe, người lại đen đi và không còn bị cận thị nữa chứ?"
Tần Minh nói: "Cô biết cả rồi, tại sao phải...
Hoàng Thư Đồng hỏi ngược lại: "Anh không tò mò em biết từ khi nào ư?"
Tần Minh ngạc nhiên nói: "Không phải mới biết lúc nãy sao?"
Hoàng Thư Đồng lắc đầu trả lời: "Đêm hôm đó, cái đêm mà anh qua đêm trong căn hộ của em, em nghe lén anh gọi điện thoại ngoài ban công, khi ấy em đã nghe thấy một ít."
Tần Minh vỗ trán.
Quả nhiên là lần đó, anh nghe điện thoại quá nhập tâm.
Khi đó anh còn tưởng rằng Hoàng Thư Đồng vừa mới ngủ dậy, nhưng không nghĩ rằng cô ta đã nghe lén.
Tần Minh lại hỏi: "Nếu cô đã biết, tại sao không vạch trần tôi từ sớm?"
Hoàng Thư Đồng im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Em cũng không biết.
Ban đầu ở Thượng Hải, em cũng cảm thấy rằng anh không phải là Triệu Chính Ngôn.
Tuy nhiên anh lại nói rằng anh đã nhận một người thầy giúp anh chữa lành mắt và còn bị rám nắng nhưng tính cách đã thay đổi quá nhiều.
Nếu không phải bề ngoài giống nhau như đúc thì thế nào cũng cảm thấy là một người khác hoàn toàn."
“Hơn nữa, khi ở bên cạnh anh, em cảm thấy rất vui vẻ.
Dần dần em trở nên quan tâm đến anh và chủ động đi tìm anh"
“Vì vậy, khi nghe lén anh tìm người chia tay em, em đã linh cảm rằng anh không phải là Triệu Chính Ngôn.
Tên thật của anh là Tần Minh đúng không?"
Tần Minh gật đầu, đáp: "Để tôi nói rõ nhé, chính Triệu Chính Ngôn đến gặp tôi và muốn tôi thay đổi thân phận của tôi với anh ta, bởi vì anh ta không muốn sống cuộc sống ban đầu nữa.
Tôi chỉ là một chàng trai nghèo, nhà của tôi được trát bằng gạch đất, bố mẹ tôi chỉ kiếm được bốn đến năm nghìn đồng một tháng.
Tiền tôi tiêu trước mặt cô trước đây không phải của tôi.
Tôi chỉ có hai bàn tay trång."
Hoàng Thư Đồng nói: "Anh nói chuyện này với em làm gì? Chính anh là người đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của em, không phải sao? Chính anh đã lừa gạt em và chạm vào cơ thể của em, không phải sao? Là anh đã khiến em rung động, không phải sao? Là anh đã ngủ cùng một giường với em, không phải sao? Bây giờ ăn ốc đổ vỏ xong muốn chạy trốn à?”
Tần Minh lớn tiếng nói: "Này này, tôi chỉ là một tên nhà nghèo thôi.
Cô thích tôi làm gì?"
Hoàng Thư Đồng đáp: "Anh nghèo thì sao? Em có thể kiếm tiền.
Em là một ngôi sao được ra mắt từ khi còn nhỏ.
Bây giờ em có tài sản hàng chục triệu, còn sợ không nuôi được anh sao? Hơn nữa, sau này anh cũng sẽ kiếm được tiền thôi."
Tần Minh che mặt không nói nên lời, làm sao chuyện này lại phát triển thành như vậy?
Nước M, viện dưỡng lão đặc biệt của Thường Hồng Hi.
Ông nhận được một liên lạc qua mạng được mã hóa đặc biệt do con trai nuôi của ông, Thường Quân Diệp gửi tới.
Thường Quân Diệp nói một cách đắc thắng trong màn hình: "Ông xem được ảnh rồi chứ? Tôi không biết còn có một tên giống nhau như đúc thế, nhưng người anh trai là tôi đây đã thua rồi.
Ông muốn đặt cậu ta làm một con cờ, kế thừa tất cả mọi thứ từ ông, nhưng tôi lại thấy cậu ta chỉ là một tên ngu xuẩn, không biết mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm gì, mới năm sáu lần ám sát đã bị tôi bắt được rồi.
“Bây giờ cậu ta đã bị tôi kiểm soát.
Thường Quân Diệp nắm chặt tay và nói một cách dữ tợn:
“Tôi sẽ để cho cậu ta nếm trải cảm giác giống như anh mình, bị giam trên một hòn đảo hoang ở Thái Bình Dương, hẳn sẽ sống được một thời gian ngắn”
“Cho dù Thường Quân Diệp tôi không phải con ruột, dù sao cũng là con nuôi của ông.
Ông lại tuỳ tiện tìm một đứa con hoang về, lập nó làm người thừa kế.
Người ngoài nói nó là con riêng của ông, nhưng tôi đã điều tra ra rồi, rõ ràng không phải.".