Tần Minh không muốn nói chuyện này nữa, bảo: "Ít nhất chúng ta phải rời khỏi đây mới tính đến chuyện khác được, đúng không?"
Hoàng Thư Đồng cười hì hì: "Nếu vẫn bị mắc kẹt ở đây, anh chỉ có thể chọn em.
Em không ngại đâu, giống như vợ chồng Trương Thúy Sơn trong phim truyền hình Ỷ Thiên Đồ Long Ký ấy.
Sắc mặt Tần Minh tối sầm lại, anh không nghĩ như vậy đâu.
Anh chỉ tay về phía biển rộng mênh mông và nói: "Là một chiếc thuyền đánh cá đã đưa chúng ta đến đây, cô chưa quên chứ? Thuyền đánh cá có thể đi bao xa? Tôi đoán chúng ta còn chưa ra biển Hoa Đông, hắn là ở trên một đảo nhỏ không biết tên nào đó.
Giờ cũng không phải mùa cấm đánh bắt cá, cho nên không có gì lạ khi các tàu đánh cá đi lại trên biển”
Hoàng Thư Đồng nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Vậy anh có cách gì không? Đốt lửa ư?"
Tần Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, giữ cho ngọn lửa không tắt, lợi dụng khói dày đặc để thu hút thuyền đánh cá có thể đi qua.
Tuy nhiên, quanh đảo Độc Xà này có sương mù dày đặc, không dễ dàng bị phát hiện.
Hoàng Thư Đồng cảm khái nói: "Anh thật bình tĩnh.
Thực sự là khác với Triệu Chính Ngôn.”
Tần Minh nói: "Được rồi, tôi bắt được bốn con rắn, có lẽ không có độc đâu.
Trở về dùng cành cây thử mọi ra xem có chất độc không.
Chẳng biết đám Lý Mộng đã nhóm được lửa chưa"
Tần Minh che chở cho Hoàng Thư Đồng đi về, lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau rúc vào một chỗ.
Nhiệt độ cuối năm xuống thấp, đêm lại càng lạnh, quần áo của bốn người đều ướt, hai người được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu đựng được cái lạnh như vậy.
Hoàng Thư Đồng bất mãn: "Này, các người không thèm cố gắng nhóm lửa chút nào à"
Lý Mộng lập tức đứng lên mắng chửi: "Làm sao nhóm lửa được? Chúng tôi cũng không phải người nguyên thủy.
Nếu có năng lực, cô tự làm đi xem nào”
Triệu Chính Ngôn bị mất trí nhớ không nói lời nào, cử như chim cút mà nhìn đồ ăn trong tay Tần Minh một cách đáng thương.
Tần Minh chán ghét nói: "Lý Mộng, cô vẫn không biết xấu hổ như trước.
Chỉ muốn ăn đồ miễn phí.
Lý Mộng nổi giận mắng: “Không phải là do anh nên mới liên luỵ đến chúng tôi sao? Tất cả là do anh, tôi mà chết ở chỗ này, có làm ma cũng không tha cho anh.
Mau làm đồ ăn đi."
Tần Minh không nói nhảm nữa, đưa có khô lại gần đầu củi để đánh lửa.
Hoàng Thư Đồng chắn gió cho Tần Minh để tránh gió thổi quá mạnh.
Tần Minh ma sát rất lâu, bàn tay gần như tế dại, cuối cùng cũng làm ra lửa.
Ngay khi ngọn lửa bùng lên, anh lập tức bổ sung thêm cỏ khô và củi khô để ngọn lửa luôn cháy.
Lý Mộng và Triệu Chính Ngôn vừa nhìn thấy ngọn lửa thì bước lên ngay tức khắc để sưởi ấm.
Cô ta còn vào chỗ Hoàng Thư Đồng để chiếm vị trí tốt nhất.
Hoàng Thư Đồng rất tức giận, nhưng Lý Mộng trực tiếp đe dọa: "Sao? Không hài lòng? Đến đánh nhau đi? Dù gì ở nơi này cũng chẳng có luật pháp."
Hoàng Thư Đồng giận mà không dám nói.
Tần Minh cảm thấy có lỗi với Triệu Chính Ngôn, thấy Triệu Chính Ngôn lạnh đến phát run, cũng không nói gì bọn họ.
Anh nhóm một đống lửa khác, dành riêng cho Hoàng Thư Đồng.
Hoàng Thư Đồng thấy vậy, trong lòng ấm áp, vui vẻ nói: "Cảm ơn, Tần Minh"
Tần Minh không để ý tới cô, vội vàng dùng hòn đá sắc nhọn rút gân lột da mấy con rắn nhỏ trong nước, làm sạch nội tạng, sau đó trực tiếp nướng chín.
Anh đã đói bụng lắm rồi.
Tuy nhiên, khi họ chuẩn bị bắt đầu ăn, đột nhiên có bốn người đàn ông người nước ngoài trang bị vũ khí và mặc trang phục chiến binh bước ra từ phía sau đỉnh núi trơ trọi..