Thiếu Gia Ngông Cuồng


Sau khi bị một dao đó hành hạ, Triệu Chính Ngôn đau đớn gào khóc, Hoàng Thư Đồng và Lý Mộng sợ hãi không dám nhìn.

Trong lúc hoảng loạn, Hoàng Thư Đồng đã va trúng một tên lính đánh thuê đang canh chừng.
Tần Minh nhân lúc Hoàng Thư Đồng gây sự chú ý lập tức chộp lấy họng súng, đồng thời tóm lấy một tên lính đánh thuê khác.

“Phù, phù.” Tần Minh hít thở sâu, lồng ngực lập tức chứa đầy không khí, cơ bắp đã luyện tập trong thời gian dài bộc phát ra sức mạnh phi thường, anh nhẹ nhàng cướp đi khẩu súng trên tay tên lính đánh thuê.
Đoàng!
Đồng thời, do anh bẻ cổ tay tên đó quá thô bạo nên đã bất cẩn nổ súng.

“Mẹ nó, thẳng nhóc này biết võ..” Sau khi tên lính đánh thuê đó bị cướp súng, hắn nhanh chóng rút lui muốn tìm chỗ ẩn nấp.
Mà trong thoảng chốc, Tần Minh cũng bị ba tên lính đánh thuê còn lại chú ý tới, hai tên đang giữ Triệu Chính Ngôn chửi lớn: “Billy, mày trông chừng có một tên mà cũng không xong à?”
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông tóc vàng và hai người kia đồng thời rút súng ra chĩa vào Tần Minh.

Khẩu súng trong tay Tần Minh cũng từ từ nâng lên, kết quả cuối cùng rất có thể cả hai bên đều bị thương.
Nhưng Tần Minh chỉ có thể liều mạng!
Đoàng đoàng đoàng, trong căn cứ không lớn ở hang động chợt vang lên một loạt tiếng nổ súng.
Ở cự ly gần thế này, Tần Minh bắn bốn phát trúng cả bốn, mà vào lúc quan trọng nhất, chính Triệu Chính Ngôn đang bị thương đã huých hai tên lính đánh thuê đang giữ mình ra, khiến cho súng của chúng không bắn trúng vào Tần Minh.
Mà khi phát súng của tên lính đánh thuê thứ ba bắn tới, không ngờ Hoàng Thư Đồng lại dùng cơ thể mình để đỡ đạn thay anh.
Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng dần ngã xuống trong vũng máu, nhưng anh không để ý được nhiều như vậy, nhân lúc mấy tên lính đánh thuê bị trúng đạn, chưa thể giơ được súng lên, anh vội vàng bắn cho chúng thêm vài phát nữa.
Đoàng đoàng đoàng!
Sau khi anh bắn hết tất cả số đạn trong súng ra, mấy tên lính đánh thuê cuối cùng cũng chết.
Tần Minh toát mồ hôi lạnh, hai tay run lên.

Đây là lần đầu tiên anh giết kẻ địch như thế này, cảm giác khác với lần trước khi ở Tiểu Bảo Lầu của phố đồ ngọc.

Mặc dù đều có máu tanh, nhưng cảm giác tự mình ra tay giải quyết vẫn rất khác.

“Được, được cứu rồi.”
Triệu Chính Ngôn ôm cánh tay bị thương, toét miệng cười: “Con dao cùn này chém cũng đau thật đấy.

Anh, anh mau xem Thư Đồng thế nào đi.
Tần Minh giật mình hỏi: “Cậu khôi phục trí nhớ rồi à?”
Triệu Chính Ngôn xấu hổ nói: “Mặc dù bị đụng rách đầu nhưng tôi không mất trí nhớ.

Có điều bị phát hiện tôi tìm anh làm thế thân, còn thích người con gái khác khi đang có hôn ước, tôi cảm thấy quá mất mặt, không thể đối diện với cô ấy nên đành giả vờ mất trí nhớ.


Nhưng hình như có ấy không thích tôi, nên tôi cũng không còn cảm thấy quá tội lỗi nữa"
Tần Minh lúc đầu không nói nên lời, vội vàng chạy đến bên Hoàng Thư Đồng, máu trên người có đã chảy ra rất nhiều.
Cô lấy thân mình đỡ đạn, viên đạn ấy bản trúng ngực, máu chảy ròng ròng, giờ đây cô đang nằm trên đất thở hổn hển.
Tân Minh nhìn thấy mà đau lòng không giải thích được, tình huống vừa nãy anh có thể sống sót, ngoài việc nhờ Triệu Chính Ngôn bất chợt gây khó dễ cho hai tên kia, còn có Hoàng Thư Đồng dũng cảm hi sinh đỡ đạn cho anh.

“Tại sao?” Tần Minh hỏi.
Hoàng Thư Đồng nhịn đau, thở gấp đáp lời: “Không vì sao cả, lần đầu tiên của em đã trao hết cho anh rồi, không phải sao? Với em mà nói, anh chính là chồng chưa cưới của em.

Vợ chưa cưới đỡ đạn thay chồng chưa cưới không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tần Minh bảo: “Vì cái cớ này mà đi tìm chết”
Hoàng Thư Đồng cố gắng nở nụ cười: “Nếu anh chết thì chúng em đều không thể sống sót.

Anh có thích lý do này không? Nhưng nó chẳng lãng mạn gì cả.


Dù sao nhìn thấy tên đó chĩa súng vào anh, cơ thể em sẽ có động lực không tự chủ, đến khi em phản ứng lại thì chỉ mong viên đạn đó trúng vào vai, nhưng không ngờ lại vào ngực, chưa chết ngay nên em nghĩ chắc không trúng tim đâu.

A...!nhưng mà em thấy lạnh quá.
Tần Minh nhìn lượng máu cực lớn trên mặt đất, có trúng tim hay không thì chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Anh đành lục tìm một số vật dụng y tế, xử lý đơn giản để cầm máu.

Nhưng dù vậy thì anh cũng bó tay, anh không phải bác sĩ.
Tần Minh vội vàng tìm thiết bị truyền thanh vô tuyến và công cụ truyền tin, cũng may có điện thoại vệ tinh trạm vũ trụ không cần phải đăng nhập, anh lập tức liên hệ với Tống Dĩnh.

“Cậu chủ?” Tống Dĩnh đã tìm Tần Minh cả ngày, bây giờ nghe thấy giọng của anh thì vô cùng kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận