Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh vỗ vai Dương Hiểu Huyền bảo: “Tôi không trách anh, anh đừng để trong lòng, là sơ suất của người lãnh đạo tôi, tôi đã quá ngây thơ.

Nhưng lần sau anh đi theo tôi nhất định phải mang theo hai vũ khí nhé”
Dương Hiểu Huyền thấy Tần Minh còn nói đùa với mình thì bị sự độ lượng của anh làm cho cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại thấy may mắn vì cứu được mạng nhỏ của mình.
Bởi vì khi gã đi tìm Tống Dĩnh xin giúp đỡ đã bị đe doạ, nếu Tần Minh gặp điều gì bất trắc thì tiểu đội ám sát của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ sẽ coi gã là mục tiêu tiêu diệt đầu tiên.
Lúc này các đội hỗ trợ khác cũng nối tiếp nhau đến.
Thì ra khi điều tra tung tích của Tần Minh, Tống Dĩnh đã phát hiện có thể anh đã bị đưa ra biển nên hỗ trợ rất kịp thời.
Tần Minh chỉ vào căn cứ gần đó rồi nói: “Khi tôi về chắc chắn sẽ bị bại lộ, phá huỷ nơi này luôn đi.

Tiểu Dĩnh, cô phái mấy người đi tìm xem nơi này có thứ gì có giá trị không, nhưng hãy cẩn thận, ở đây nhiều rắn lắm.”
Dĩnh gật đầu, nhưng lại nhìn thấy Lý Mộng bị trúng độc đang nằm dưới đất cách đó không xa, vì thế cô ta hỏi:

“Đó không phải là Lý Mộng sao? Mối tình đầu của cậu chủ.”
Tần Minh chẳng thèm nhìn Lý Mộng mà nói luôn: “Kệ cô ta, cô ta vô phương cứu chữa rồi.”
Tần Minh lên trực thăng trở về, hơn mười một giờ đêm mới về tới Bắc Kinh, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Tần Minh phải sợ bóng sợ gió.
Nhưng với Hoàng Thư Đồng và Triệu Chính Ngôn mà nói thì lại rất nguy hiểm.
Hai người đã được đưa đến viện điều dưỡng độc lập của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, được chữa trị bằng những thứ tiên tiến nhất thế giới.

Vết thương do đạn bắn của Triệu Chính Ngôn là rắc rối nhất, vì cậu ta bị bắn xuyên qua trán, làm tổn thương dây thần kinh não.
Mặc dù được các bác sĩ hàng đầu cứu chữa và dùng công nghệ y tế tiên tiến nhất, ngày hôm sau bác sĩ thông báo cuộc phẫu thuật thành công, nhưng khi nào tỉnh lại thì không thể chắc chắn, nói đơn giản là đã thành người thực vật.
Tình huống của Hoàng Thư Đồng cũng vậy, cô ấy rất may mắn, viên đạn không trúng tim, cũng không trúng động mạch chủ, nhưng lại bị sốc do mất máu quá nhiều và thiếu oxy lên não.

Dù được cấp cứu kịp thời, tim đã đập trở lại nhưng cô ấy cũng hôn mê, không thể chắc chắn không nào tỉnh lại, có thể là mười ngày nửa tháng, cũng có thể là tám năm, mười năm.
Tần Minh rất buồn phiền, hai người vô tội khiến anh cảm thấy có lỗi nhất, đều vì quyết định sai lầm của anh mà gặp chuyện.

“Xin cậu chủ đừng quá tự trách.” Tống Dĩnh an ủi.
Tần Minh nói: “Triệu Chính Ngôn thì thôi, nhưng Hoàng Thư Đồng là người vô tội bị liên lụy vào.

Cô ấy đã biết tôi không phải Triệu Chính Ngôn từ lâu nhưng không vạch trần tội, ngược lại còn thích tôi.

Thầy nói tôi có số đào hoa đúng là không sai, hại không ít người.
Tống Dĩnh khuyên nhủ: “Cậu chủ, số phận mỗi người mỗi khác, anh cũng không muốn như vậy.


Ít nhất thì cô Hoàng vẫn còn sống.
Tần Minh hỏi: “Có tin tức gì của A Long chưa?”
Tống Dĩnh lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa tìm thấy “
Thế đã tìm được vị trí của Thường Quân Diệp chưa?” Tần Minh lại hỏi.
Lần này Tống Dĩnh trả lời rất chắc chắn: “Anh ta đang trốn ở châu Phi xa xôi, nhưng chúng ta đã mở rộng vòng vây.

Chuyến bay của nước đó đã bị mạng lưới hacker của Cli Olsen khống chế.

Chúng ta cũng sử dụng lính đánh thuê để phong toả vùng biển.

Lần này anh ta trốn không thoát đâu.
Tần Minh vỗ vai Tống Dĩnh: “Ừm, làm tốt lắm.

Tôi biết gần đây cô rất mệt, nhưng ít nhất cũng phải bắt được Thường Quân Diệp, như vậy mấy đứa con trai nuôi của ba nuôi mới không uy hiếp.
Tống Dĩnh cầm lấy tay Tần Minh, nở nụ cười ấm áp: “Cậu chủ, cậu là tất cả của tôi, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cậu.

Lòng Tần Minh rất cảm động, nhưng anh cũng rất ngạc nhiên về tư tưởng giáo dục được huấn luyện từ nhỏ của cán bộ Thế kỷ Hoàn Vũ, thật sự kiểm soát rất chặt chẽ.
Tần Minh lại gọi cho Thường Hồng Hi báo rằng anh đã an toàn, để ông ấy không bị lừa.
Thường Hồng Hi khen ngợi năng lực của Tần Minh, bảo anh cứ làm thoải mái, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị cao nhất của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ sau này sẽ là của anh.
Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể lợi là, vẫn phải liên hôn với nhà họ Triệu.
Tần Minh lo lắng cho vết thương của Hoàng Thư Đồng nên không chú ý nghe lắm.
Tần Minh bước vào phòng bệnh, đứng trước giường bệnh Hoàng Thư Đồng, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô rồi bảo: “Ít nhất vẫn cứu được em, anh sẽ nói cho ba mẹ em biết, nếu có thể bồi thường, anh nhất định sẽ bồi thường cho nhà họ Hoàng.

Xin lỗi em”
Đột nhiên Tần Minh cảm nhận được bàn tay Hoàng Thư Đồng khế siết, nắm lấy tay anh!Tần Minh nắm lấy tay Hoàng Thư Đồng, nói một vài lời hối hận vì đã khiến cô bị liên lụy.
Kết quả là tay anh đột nhiên bị Hoàng Thư Đồng nắm lấy, mặc dù rất nhẹ nhưng đúng là đã nắm lại, anh nhìn lên thì thấy Hoàng Thư Đồng đã mở mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận