Tuy trông cô vẫn còn rất yếu, nhưng quả thực đã tỉnh.
“Bồi thường cho em...!cũng...!được.
Hô hấp của Hoàng Thư Đồng rất mỏng manh, cô nói: “Em vẫn nhớ những lời anh nói...!trên đảo...!anh cũng thích em...!đúng không?”
Mặt Tần Minh đen lại, anh che mặt xoắn xuýt không nói nên lời.
Nói thật thì khi ấy anh thấy Hoàng Thư Đồng trúng đạn vì mình nên rất cảm động.
Anh không phải Triệu Chính Ngôn, không phải chồng chưa cưới của cô, cô mới chỉ biết thân phận thật của anh chưa đầy nửa tháng nhưng cô vẫn có thể chấp nhận và yêu anh.
Tần Minh có lý do để cảm động.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Thư Đồng đang hấp hối, anh chỉ lừa như vậy trước lúc cô qua đời để cô không phải ra đi mà vẫn mang theo nuối tiếc thôi.
Kết quả là Hoàng Thư Đồng vẫn sống, còn tỉnh táo nhớ rõ ràng những điều đó.
Hoàng Thư Đồng nắm chặt tay Tần Minh bảo: “Thật ra em có một bí mật muốn nói với anh, có thể bây giờ chỉ một mình em biết.”
Tần Minh vỗ về: “Suyt, em vừa tỉnh lại đừng nói lung tung nữa.
Để anh gọi bác sĩ tới.
Hoàng Thư Ðồng nhẹ nhàng lắc đầu, không chịu buông tay Tần Minh: “Ngực em đau lắm, rất đau.
Lúc hôn mê, trong đầu em chỉ nghĩ đến anh.
Anh đã nói thật ra anh cũng thích em, chỉ là anh ngại thân phận mình nên mới trốn tránh, không dám nói.
Vậy nên em luôn nghĩ mình phải mau chóng tỉnh lại, em không quan tâm anh có tiền hay không, em vẫn thích anh.
Lần đầu tiên của em đã trao cho anh rồi, không phải sao?”
“Ừm”
Tần Minh chỉ có thể trả lời lại, lúc này anh rất muốn mình là Tôn Ngộ Không, biết sử dụng thuật phân thân.
Hoàng Thư Đồng nhẹ nhàng đặt tay Tần Minh lên ngực mình, mềm mại và ấm áp.
Tần Minh hơi miễn cưỡng, anh nói: “Được rồi, đừng nói nữa, anh gọi bác sĩ tới khám cho em."
Tần Minh chạy ra ngoài gọi bác sĩ, ba mẹ Hoàng Thư Đồng cũng đã tới, Tần Minh nói vài câu rồi tìm cớ chuồn đi.
Bên ngoài viện điều dưỡng của Hoàn vũ, mấy đội tiểu đội ám sát đã âm thầm sắp xếp, Tần Minh lên xe của Dương Hiểu Huyền, tạm thời rời khỏi đây trước.
Bây giờ anh có rất nhiều việc cần phải giải quyết.
Anh gửi tin nhắn kể lại những chuyện xảy ra hôm qua cho Trương Toàn Chân.
Nhưng Triệu Chính Ngôn chưa tỉnh lại, bị đạn bắn xuyên qua đầu, có thể sống sót đã là kỳ tích rồi.
Hung thủ là Lý Mộng, Tần Minh là người tận mắt chứng kiến, ngoài ra không còn nhân chứng nào khác.
Anh là người đóng giả Triệu Chính Ngôn nên là người tình nghi lớn nhất, xử lý không tốt sẽ trở thành thủ phạm.
Anh không biết Trương Toàn Chân sẽ giải quyết thế nào, ông ta có quan hệ rất tốt với Triệu Tụng Lễ, mà con trai họ bây giờ đã trở thành người thực vật, còn Tần Minh anh vẫn đang đóng giả.
Mọi việc trở thành một mớ hỗn độn.
Tần Minh cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian ở Bắc Kinh, nếu Trương Toàn Chân không giải quyết thì anh sẽ phải làm.
Dù thế nào anh cũng phải vào nội bộ nhà họ Triệu, tìm ra vợ chồng Triệu Trinh để hỏi tình hình năm đó.
Khi Tần Minh trở lại trường học, việc đầu tiên anh làm là báo cho Nhiếp Hải Đường biết mình đã an toàn.
Ở trường học, Nhiếp Hải Đường chống hai tay lên hông, nói với vẻ rất không vui: “Anh thật là, dù anh làm việc giúp thầy, dù anh bận rộn đến đâu thì cũng nên để ý đến cảm xúc của em chứ, em đã không được gặp anh mấy ngày rồi.
Tần Minh rất áy náy: “Anh xin lỗi Hải Đường, anh thật sự có việc.”
Nhiếp Hải Đường dịu dàng bảo: “Không phải em không tin anh, em biết anh là người làm việc lớn, nhưng em nhớ anh mà lại không thể gặp anh”
Tần Minh đảm bảo: “Nhanh thôi, anh sắp giải quyết xong chuyện ở Bắc Kinh rồi”
Nhiếp Hải Đường chu miệng: “Ừm, em biết rồi.
Vậy tối nay anh rảnh không? Tối nay thôi được không?”
“Có chuyện gì vậy?”
Mặc dù Tần Minh rất bận, nhưng nghĩ Nhiếp Hải Đường đã cầu xin thế này rồi nên anh lại mềm lòng, không đành lòng khiến cô thất vọng.
Nhiếp Hải Đường đáp: “Cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhà họ Tôn mở tiệc chào mừng người anh em quay về sau nhiều năm xa cách, vốn là tối qua nhưng họ có việc gấp nên đổi thành tối nay.
Cô giáo em nhận được thư mời, em cũng đi cùng cô.
Em nhớ không phải anh quen Tôn Nguyệt con gái út nhà họ Tôn sao? Em đưa anh đến cùng chắc cũng không thành vấn đề.
Có anh bên cạnh sẽ không người đàn ông nào không biết điều tới bắt chuyện với em nữa.
Tần Minh chợt nhớ tới, thì ra là chuyện người anh em kia của nhà họ Tôn quay về.
Tuy rằng chuyện mới xảy ra không lâu, nhưng Tần Minh vẫn cảm thấy dường như đã lâu lắm rồi, anh gật đầu: “Được, đến lúc đó anh sẽ đón em”.