Tần Minh cười đáp: “Tôi nói thật đấy, chị cứ tiêu thoải mái đi.
Tống Nghĩa Linh vui mừng khôn xiết, vỗ vai Tần Minh: “Ừm, quả nhiên là em trai tốt.
Sáng nay tôi nghe thầy nói cậu giàu có, không ngờ cậu lại giàu thế này.
Ha ha ha, em trai ngoan.
À, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì có thể liên lạc.
Sau khi ba thầy trò Trương Toàn Chân đi xa, Tống Nghĩa Tinh đang đỡ Trương Toàn Chân lập tức buông tay, đi về phía em gái: “Tống Nghĩa Linh, đưa thẻ cho anh.
Em không thể tiêu số tiền một tỷ này một mình được”
Mà Trương Toàn Chân vừa nãy còn bị thương nặng, nháy mắt đã khôi phục như ban đầu, sốt sắng nói: “Suỵt, hai đứa đừng giành nhau nữa.
Một tỷ thôi mà, chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ à?”
Hai anh em đồng thanh đáp: “Đúng là chưa thấy bao giờ ạ.”
Nói xong hai anh em lại nhào tới, giằng nhau tấm thẻ ngân hàng Tần Minh cho.
“Tống Nghĩa Linh, đưa thẻ cho anh, anh là anh trai em, anh cả như ba, em có hiểu không? Đưa tiền cho ba đi”
“Cút, đây là tiền em trai cho em, em giữ.”
Trương Toàn Chân cạn lời, híp mắt: “Có phải ở trên núi lâu quá nên có chút tiền mà cũng phải tranh nhau không? Đi mau, đừng để người của Tần Minh phát hiện, nó mà biết tôi giả vờ bị thương là đi đời đấy.
Tên học trò này của tôi ghê lắm.
Bộp, Trương Toàn Chân mỗi tay túm một người, bước nhanh ra khỏi khuôn viên trường.
Tống Nghĩa Tinh bảo: “Ai bảo thầy phóng túng, còn khiến thuộc hạ người ta bị bắt nữa.
Tống Nghĩa Linh cũng tiếp lời: “Đúng thế, thầy tự gây ra chuyện còn kéo chúng con đi theo hỗ trợ thầy, già rồi mà không biết xấu hổ."
Ba thầy trò đi trên đường, thảo luận xem sẽ tiêu số tiền một tỷ này thế nào.
Trương Toàn Chân khoanh tay trước ngực, nhìn con đường tấp nập rồi nói: “Sắp đến lúc thu lưới rồi, tôi tìm cô cậu tới không phải chỉ để cô cậu lừa Tần Minh giúp tôi, cũng không phải vì chút tiền nho nhỏ này.
Chủ yếu là để giúp em cô cậu vượt qua cửa ải khó khăn này”
Tống Nghĩa Linh nắm chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay: “Con biết rồi, thầy dài dòng quá, trên đường đi thầy đã nói hàng trăm lần rồi.
Với chúng con thì thờ ơ, thầy thiên vị em trai.”
Tống Nghĩa Tinh cũng nói: “Đúng thế, thầy thiên vị.”
Trương Toàn Chân cười gượng, phải nhẹ áo choàng đạo sĩ rồi nói: “Tôi không thiên vị.
Đi thôi, đi giải quyết việc chính”
“Hừm..”
Một mình ở trong ký túc xá, Tần Minh nhàm chán giở sách để giết thời gian.
A Long bị người nhà họ Triệu bắt đi khiến anh rất để ý, nói cho cùng anh và A Long vừa là chủ tớ vừa là anh em.
Anh vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Trương Toàn Chân liên lụy A Long, có điều đối phương là thầy của mình, bây giờ cũng bị thương, trông như có thể ngỏm bất cứ lúc nào, đi lại còn cần học trò đưa đi làm anh cũng không tiện nổi đóa.
Bỗng nhiên, Dương Hiểu Huyền nói: “Cậu chủ, cô Tống báo tin đã trở về cử người đi theo dõi nhà họ Triệu, sẽ cố gắng sớm tìm được tung tích của Vũ Long.
Theo tôi thấy đã lâu như vậy rồi, nếu đối phương bị bắt đi, không còn sống thì tất nhiên là đã chết.
Cậu chủ nghĩ thoáng ra thì hơn, dù sao cũng là người của Hoàn vũ, mà hình như nhà họ Triệu còn có hôn ước với cậu, Vũ Long có thể xem như tiền đặt cược cho tương lai.
Tần Minh gật đầu, nói: “Quả thật rất có khả năng ấy.
Hình như tháng sau là lễ đính hôn của tôi với cô nàng Triệu Tâm Nhiên đó, tôi có thể lợi dụng chuyện này”
“Đúng rồi, Thường Tuyết thế nào rồi?”
Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Tần Minh.
Anh nhớ trước kia nhà họ Triệu có một cao thủ tên là Lương béo đã chết, dường như đối phương rất để ý đến Thường Tuyết.
Tần Minh không có hứng thú với Thường Tuyết, cho nên sau lần giúp Tôn Thường Hi đó anh không phản ứng gì với cô ta.
Anh nghĩ thầm: “Có lẽ có thể hỏi cô ta một câu, cần phải biết hành tung của các cao thủ nhà họ Triệu.
Tần Minh nhìn đồng hồ, tuy muốn đi gặp Thường Tuyết nhưng hiện tại không đủ thời gian, bởi vì anh phải đi tham gia bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Tôn ngay bây giờ.
Anh nhìn điện thoại di động, không có ai liên lạc với anh, nói cách khác anh không được mời đến bữa tiệc.
“Có phải nhà họ Tôn hiểu lầm gì mình không vậy?”
Tần Minh vô cùng khó hiểu, dầu gì anh cũng giúp nhà bọn họ một lần mà.
“Nhưng mà thôi, đi với Hải Đường cũng được.
Nghĩ lại, Tần Minh chợt cảm thấy chờ mong.
Dù sao bây giờ àng Thư Đồng vừa mới tỉnh lại, ít nhất phải nằm một tháng mới xuống giường được.
“Tít tít tít”
Đột nhiên điện thoại di động đổ chuông, Tần Minh thấy được một dãy số khiến anh bất ngờ, Mộc Tiêu Kiều?
“A lô? Tần...!Tần..”.