Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh nghe Mộc Tiêu Kiều lôi kéo mình tham gia bữa tiệc, kết quả lại chính là bữa tiệc của nhà họ Tôn.
Mà anh đã đồng ý đi với Nhiếp Hải Đường, đúng là dở.
Mộc Tiêu Kiều thấy Tần Minh do dự, bèn hỏi: “Sao thế? Anh không muốn à? Ba và ông em cũng đi đấy.

Hình như em gái em cũng đến Bắc Kinh, cũng sẽ đi luôn.
Tần Minh biết Mộc Tư Thuần tham gia chương trình ở Bắc Kinh, nhưng anh buồn không phải vì chuyện đó.
Tần Minh suy nghĩ, rồi nói: “Bây giờ anh còn bận chút việc, vậy tám giờ anh đến đón em nhé?”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Tám giờ? Nhưng bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ.

Mà thôi, anh có việc thì em đợi anh là được.

Nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu?
Anh bảo đảm: “Không thành vấn đề.


Nhưng mà anh phải dùng thân phận của Triệu Chính Ngôn, đến lúc đó em phải giúp anh che giấu thân phận đấy nhé.”
Tần Minh lại đi dạo với Mộc Tiêu Kiều một lúc, hai người họ trông giống như đôi vợ chồng mới cưới, mua một ít quần áo để anh ăn mặc chính thức một chút.
Tuy nhiên, lúc Mộc Tiêu Kiều đi ngang qua chỗ áo cưới mới ra mắt, cô ta không dịch nổi bước chân.
Nhìn bộ áo cưới xinh đẹp trong tủ kính, hai mắt cô ta tỏa sáng.
Nữ nhân viên bán hàng tháo vát lập tức tiến lên nói: “Thưa cô, nếu cô thích có thể mặc thử, không mất tiền đâu ạ.
Mộc Tiêu Kiều nhớ lại trước kia kết hôn với Tần Minh để hóa giải số mình, khi đó cô chỉ mua đại một chiếc áo cưới mấy trăm tệ trông rất xấu, kết quả bây giờ lại thành nỗi tiếc nuối lớn trong lòng cô ta.
Cô ta vẫn khao khát được hòa hảo lại với Tần Minh, cuối cùng anh sẽ lựa chọn cô ta, sau đó cô ta sẽ mặc áo cưới lại lần nữa.

Cô ta sẽ mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu lộng lẫy nhất.
Mộc Tiêu Kiều len lén nhìn Tần Minh.
Tần Minh cạn lời, anh nói: “Em thích thì mua đi, bây giờ anh không thiếu tiền.

Nhân viên bán hàng, bao nhiêu tiền? Tôi mua!”
Nữ nhân viên bán hàng mừng ra mặt, nói: “Thưa anh, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng chúng tôi, giá gốc là một trăm tám mươi tám nghìn”
Thấy Tần Minh hào phóng như thế, Mộc Tiêu Kiều bĩu môi nói: “Em biết anh không thiếu tiền, anh thiếu vợ thôi.

Em đồng ý với anh, cho anh thời gian, anh đừng quên đấy”
Tần Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, Mộc Tiêu Kiều hy sinh vì anh, một người phụ nữ ưu tú như cô ta vẫn bằng lòng chờ đợi anh khiến anh vô cùng cảm động.
Hai người họ đi dạo hơn một tiếng, Tần Minh tiêu hơn hai triệu mua rất nhiều hàng xa xỉ cho Mộc Tiêu Kiều, xem như dỗ cô ta vui vẻ.
Sau đó Mộc Tiêu Kiều trở lại chung cư chờ đến tám giờ Tần Minh lại đến đón mình.
Trước khi đi, Mộc Tiêu Kiều bỗng tiến lên ôm Tần Minh, rồi ngẩng lên hôn môi anh, khế nói: “Em chờ anh.”
Rồi cô ta ngượng ngùng đi lên nhà.
Một lời hai nghĩa, Tần Minh nhìn bóng lưng Mộc Tiêu Kiều đi xa, trong lòng xúc động không thôi.
Anh cảm giác Mộc Tiêu Kiều thay đổi rồi, không còn phong thái nữ vương ngạo mạn, lạnh lùng nữa mà trở nên dịu dàng hơn trước, hơn nữa cũng chủ động hơn rất nhiều.


Vừa rồi đi xem áo cưới có lẽ là một cách ám chỉ của cô ta dành cho anh.

“Ôi trời, mình đúng là một tên khốn mà.

Tần Minh tự giễu với giọng điệu bất đắc dĩ: “Nhưng mình đã khốn nạn thế rồi, có thể làm sao đây”
Tần Minh vừa mới trở lại trường thì Nhiếp Hải Đường gọi đến.

“Tần Minh, anh đang ở đâu thế?” Nhiếp Hải Đường hỏi với giọng nũng nịu: “Em đang ở cửa phòng ký túc của anh này, gõ cửa mà chẳng có ai trả lời cả.

Anh không lỡ hẹn với em đầy chứ? Em sẽ tức giận đó"
Tần Minh nói: “À, à, à, anh về ngay đây.

Chúng ta đến khách sạn bây giờ luôn đúng không?”
Nhiếp Hải Đường nói: "Giờ vẫn còn sớm, để lát nữa đi đi.

Em muốn mua vài món trang sức, anh đi với em nhé”
Hai người họ gặp nhau ở cổng trường, Nhiếp Hải Đường trông thấy Tần Minh thì đeo khẩu trang cho anh.

Tân Minh hỏi: “Làm gì thế?”
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, cô khoác tay anh, tựa vào anh và nói: “Che mặt, dù anh gặp phải người quen của Triệu Chính Ngôn cũng không sợ nữa, thế là em có thể ôm anh rồi.

Dạo này cũng chẳng gặp anh gì cả”
Tân Minh mỉm cười, nụ cười của Nhiếp Hải Đường ngọt ngào đến mức có thể hòa tan núi băng, anh bùi ngùi xúc động, trải qua bao khó khăn mà từ đầu đến cuối cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Tần Minh nói: “Đúng rồi, Hải Đường.

Nếu không lát nữa chúng ta đến bữa tiệc sớm một chút đi.

Bảy giờ bắt đầu mà đúng không? Chúng ta đi luôn từ sáu giờ, được không?”
Nhiếp Hải Đường nói: “Hả? Đi sớm thế làm gì? Nhưng cũng được, anh sợ bị người khác phát hiện ra à? Ừm, cũng phải, chúng ta không nên rêu rao.

Vậy bây giờ đi mua trang sức đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận