Tần Minh vừa nhìn đã nhận ra, lúc trước ở thành phố Tinh Hải, người đàn ông đó tên Lý Tinh Hồng, ngang tàng hống hách có gia thể thâm sâu, nghe nói từng ngồi tù.
“Whoa, đó là Lý Tinh Hồng sao? Không ngờ anh ta lại đến đây”
“Đúng là nhà quê, Lý Tinh Hồng được thả ra lâu rồi.
Ha ha, anh ta vẫn kiên trì với cô gái nhà họ Tôn như vậy.
“Tôn Thường Hi đúng là xinh đẹp thật, thân phận gia thế của cô ấy rất xứng với nhà họ Lý."
“Ha ha, nhưng cô cả nhà họ Tôn không muốn mà, Lý Tinh Hồng cũng chẳng phải người tốt gì?
Con cháu họ Triệu bên này thấy có chuyện để hóng hớt thì ai nấy cũng phớt lờ Tần Minh.
Nhưng thấy Lý Tinh Hồng bám lấy Tôn Thường Hi, giống như lúc trước ở thành phố Quảng còn cầm theo hoa, đang nhiệt tình theo đuổi Tôn Thường Hi.
Tôn Thường Hi cũng quay đầu nhìn Tần Minh ở bên này, nhưng cô không đi qua, bởi vì cô rất rõ Tần Minh ở trước mặt đang đóng giả thành người khác, phải làm chuyện bí mật, cô không thể gây phiền phức cho Tần Minh.
Nhưng Tần Minh rất tức giận, anh định tới đó.
Triệu Nhược Thi thấy được vẻ mặt Tần Minh thay đổi thì lập tức kéo anh lại, nói: “Triệu Chính Ngôn, anh làm gì thế? Đừng nhiều chuyện, không đắc tội nổi với nhà họ Lý đâu”
Triệu Côn cũng chế giễu: “Thằng bất tài mày qua đó để bị đập à?”
“Ha ha ha, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.
Cũng không xem thử nhà họ Lý nặng ký cỡ nào à? Qua đó rồi bị tẩn thành con chó Pug."
Tần Minh tức giận nói: “Mấy người không có bản lĩnh thì bớt mỉa tôi đi.
Tôi làm cho mấy người xem, một đám cậu ấm quần áo là lượt chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, không biết xấu hổ mà còn đi nói tôi.”
Đám con cháu nhà họ Triệu biến sắc, tên nào tên nấy đều tỏ vẻ khinh thường, bộ dạng như đợi Tần Minh xấu mặt rồi lại bỏ đá xuống giếng.
“Làm gì đấy?”
Triệu Còn ngăn Tần Minh lại, nói: "Thằng bất tài mày muốn chết thế nào tạo chả quan tâm, nhưng mày luôn đại diện cho chi thứ tư của nhà họ Triệu, nếu mày gây ra chuyện thì sẽ liên lụy đến bọn tao.
Nhà họ Lý là nhà mà thằng vô dụng như mày có thể đắc tội à?”
“Sao? Vừa rồi bắt nạt hai anh em chúng tôi chẳng phải rất hung tợn à?"
Tần Minh chế giễu: “Giờ sợ rồi? Tôi quen với cô cả nhà họ Tồn, qua đó nói vài câu, cần anh lo sao?”
Có người mỉa mai: “Khỉ khô, chẳng qua cậu muốn làm anh hùng thôi, ai mà không biết tên Triệu Chỉnh Ngôn cậu chính là tên bất tài”
Tần Minh phỉ nhổ: “Một đảm hèn.
Tần Minh mặc sự can ngăn, anh vẫn đi qua đó.
Triệu Côn nói: “Triệu Nhược Thì, mau đi tìm ba mày đi.
Thằng vô dụng Triệu Chính Ngôn đủng là biết gây chuyện.
Mày cảm thấy thứ rác rưởi như nó có thể khiến nhân vật như Lý Tinh Hồng khuất phục à? Hơn nữa tối nay là tiệc nhận người thân của nhà họ Tôn, sao cô cả nhà họ Tôn có thể gặp rắc rối được?”
Triệu Nhược Thi cắn răng nói: “Xem thử đã, anh ấy sẽ không tới khi không chắc chắn đâu.”
Ở phía trước, Tôn Thường Hi vô cùng mất kiên nhẫn, tránh Lý Tinh Hồng, nói: “Lý Tinh Hồng, anh đủ rồi đấy, anh còn thế này nữa thì đừng trách tôi không quan tâm đến tình nghĩa hai nhà, tôi muốn gọi người tới”
“Ha ha, Thường Hi, thế này là nôn nóng muốn gặp người lớn à?”
Lý Tinh Hồng cười nói: “Ở Bắc Kinh này có ai là không nể mặt Lý Tinh Hồng tôi? Trong thế hệ thanh niên có ai là xuất sắc, dũng cảm, có gia thế hơn tôi? Thường Hi, người đàn ông em có thể lựa chọn chỉ có tôi thôi.
Mặc dù trước đây nhà họ Tôn em gặp rắc rồi tôi không có thời gian, nhưng nhà họ Lý chúng tôi cũng cho nhà họ Tôn rất nhiều lợi ích, đúng không?"
“Nhưng người giải quyết rắc rối cho nhà họ Tôn không phải anh, cách xa chị Thường Hi ra một chút.”
Đột nhiên, Tần Minh đứng ra chắn trước mặt Lý Tinh Hồng, bảo vệ Tôn Thường Hi.
Tôn Thường Hi cảm động, biết rõ Tần Minh có việc quan trọng nên mới đóng giả Triệu Chính Ngôn, nhưng Tần Minh vẫn đến giúp cô, cô vô thức sờ bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp không sao giải thích được.
“Cậu là?”
Lý Tinh Hồng nhìn chằm chằm Tần Minh một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Tên nhóc họ Tần?”
Tần Minh hơi bất ngờ, tên Lý Tinh Hồng này vẫn nhớ anh.
Nhưng anh ta lại không quen Triệu Chính Ngôn.
Tần Minh phải phủ nhận, anh lắc đầu nói: “Không phải, tôi tên Triệu Chính Ngôn.
Đừng quấy rầy chị Thường Hi nữa.
Lý Tinh Hồng kinh ngạc, hỏi: “Cậu không phải là tên họ Tần kia sao? Tên Tần Minh ấy, tôi vẫn còn ảnh của cậu đây này.
Lúc đó ở thành phố Quảng cậu khiến tôi tức điên lên.
Thường Hi, em nói xem đúng không?”
Tôn Thường Hi vội nói: “Cậu ấy là trò giỏi của Trương chân nhân, lần đầu tôi gặp Triệu Chính Ngôn tôi cũng giật mình, hai người họ chỉ giống nhau thôi”
Lý Tinh Hồng ồ một tiếng rồi nói: “Không sao, nhóc con, sao thế? Chưa từng nghe về Lý Tinh Hồng tôi thì cũng phải nghe về nhà họ Lý rồi chứ?” “Cũng chưa.
Tần Minh thành thật nói.
Khóe miệng Lý Tinh Hồng giật giật, trong dịp thế này ở Bắc Kinh, lần đầu tiên anh ta thấy có người không biết anh ta..