Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh nói: “Chị Thường Hi, em sẽ không đứng nhìn chị bị bắt nạt mà mặc kệ, chị cũng có thể dựa vào em nhiều nhất có thể.”
“Ừm, tôi biết rồi”
Tôn Thường Hi nở nụ cười, cô rất rõ rằng Tần Minh đối xử tốt với mình.
Mặc dù không phải người yêu, nhưng anh thường mang lại cho cô sự cảm động như người yêu vậy.
Xung quanh không có ai, Tôn Thường Hi đột nhiên dựa lại gần Tần Minh, khiến Tần Minh sợ đến nỗi run lên.
Nhưng cơ thể mềm mại trắng nõn của Tôn Thường Hi cọ vào người làm Tần Minh trở nên nóng bừng, anh bị kích thích, không nhịn được mà ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tôn Thường Hi.

“Cảm ơn cậu.”
Tôn Thường Hi ngẩng đầu lên, đột nhiên hôn anh một cái.
Tần Minh không kịp chuẩn bị, anh ngậm bờ môi của Tôn Thường Hi, quen thuộc như vậy, thơm mềm và dịu dàng như vậy.

“Cảm ơn em vì điều gì?” Sau khi hôn, Tần Minh hỏi.

Tôn Thường Hi nói: “Cảm ơn cậu vì đã cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi cũng không kiêu căng mà nghĩ rằng người khác làm điều gì cho mình là lẽ hiển nhiên.

Vì tôi mà cậu nhằm vào Lý Tinh Hồng, đây là điều rất mạo hiểm, nếu không thì tại sao vừa rồi cậu lại hỏi thăm về thế lực nhà họ Lý chứ?”
Tần Minh mỉm cười ngượng ngùng, bị cô đoán được rồi.
Tôn Thường Hi nói thêm: “Thật ra cậu có thể hỏi tôi, tôi hiểu rất rõ về nhà họ Lý.

Nhà họ Lý rất thần bí, được chia thành chi trưởng và chi thứ, hiện tại Lý Tinh Hồng ở trong chi thứ nhà họ Lý, người trong chi thứ nhà họ Lý đã là thành viên trong giới quyền lực ở Hoa Hạ.

Nhà họ Tôn chúng tôi kém họ rất nhiều, chỉ có chủ hai Tôn Nhân Pháp mới hơn được, nhưng có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn là học trò của ông nội tôi, vì vậy nhà họ Tôn chúng tôi mới có chút thể diện
Tần Minh gật đầu, anh cũng có thể thấy rằng trong bữa tiệc này, anh gặp rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn mà chỉ có thể nhìn thấy trong đài truyền hình trung ương.
Nếu là nửa năm trước thì Tần Minh hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc với họ.
Chẳng trách trước đây Tôn Thường Hi lại cho rằng giữa họ không có khả năng, hơn nữa còn bảo anh đừng chọc vào Lý Tinh Hồng.
Tần Minh kinh ngạc lên tiếng: “Một gia tộc như vậy mà trước đây Lý Tinh Hồng còn từng đi tù?”
Tôn Thường Hi nói: “Trong chuyện đó có điều oan ức, hơn nữa bởi vì đó là người nhà họ Lý phạm pháp nên mới càng phải công bằng chính trực, nếu không thì nhà họ Lý sẽ không có được địa vị bây giờ.

Cậu nhìn Triệu Trinh mà xem, cũng không dám tùy tiện tạo áp lực cho người nhà họ Lý.

Haiz, lát nữa bọn họ tìm ra cậu thì cậu phải đối phó thế nào đây?”
Tần Minh hỏi: “Vậy chi trưởng của nhà họ Lý đâu? Chi thứ đều tài giỏi như vậy, chắc chi trưởng sẽ không suy tàn đâu nhỉ?”
Tôn Thường Hi lại nghiêm túc gật đầu.


“Đúng vậy, người của chi trưởng rất ít, chỉ có một nhà ba người mà thôi, thế nhưng không ai dám chọc vào chi trưởng cả, bởi vì họ rất tài giỏi.

Hồi bé khi đến nhà họ Lý chơi, tôi đã từng nhìn thấy Lý Thuần người đàn ông duy nhất trong chi trưởng.

Trông anh ta mới chỉ mười mấy tuổi nhưng có thể hạ gục một người trưởng thành tài giỏi.

“Hạ gục?”
Tần Minh nói: “Đùa trẻ con à?”
Tôn Thường Hi lắc đầu: “Trước đây không để ý, sau này tôi mới nhớ ra người bị thua đó lại là thầy dạy võ cho Lý Tinh Hồng.

Lý Tinh Hồng đã từng lén nói với tôi rằng anh họ Lý Thuấn của anh ta là cao thủ khí công hiếm có trên đời, từ nhỏ đã học khí công, đối phó với người trưởng thành hoàn toàn không cần phải tốn sức.”
“Điều này có hơi khoa trưởng rồi nhỉ?”
Tần Minh cảm thấy rất nhảm nhí.

“Nếu thấy khoa trương thì chẳng phải cậu cứ thử một lần là được sao.

Một tiếng hỏi thăm bằng chất giọng già nua đột nhiên vang lên từ bên cạnh Tần Minh, anh bị dọa đến nỗi ôm Tôn Thường Hi và nhảy một bước về sau theo bản năng, thậm chí còn chưa thấy rõ người vừa tới là ai.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Tần Minh hoàn toàn không phát hiện ra rằng có người xuất hiện bên cạnh mình, người này đến gần anh lúc nào vậy?
Nhưng khi Tần Minh nhảy ra thì lại trông thấy một cái bóng, bộp′ một phát, người đó túm được cổ họng anh.
“Hì hì, cậu nhóc, phản ứng tốt đấy"
Người nọ dùng một tay nắm lấy cổ họng của Tần Minh và nhấc cả người anh lên, Tần Minh không thể sử dụng sức lực trên cơ thể, anh hoảng sợ buông Tôn Thường Hi ra.
“Chị Thường Hi, mau đi đi.” Tần Minh nói.

Tôn Thường Hi cũng sợ đến nỗi run lên, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô đã bị dọa cho ngây người.
Chỉ thấy một người mặc bộ đồ dài màu xám giống của Trương Toàn Chân, trông không giống trang phục thời cổ mà cũng không phải trang phục đang hot của hiện đại.
Nhìn ông ta rất đặc biệt, như thể ông lão gác cổng trong võ quán nào đó vậy, trên mặt đầy nếp nhăn, còn cả bộ râu trắng rất bắt mắt.
Trong lòng Tần Minh vô cùng sợ hãi, anh biết rõ sự đáng sợ của người trước mặt mình, ông ta tới gần anh mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đây là điều mà không phải người thường có thể làm được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận