Thiếu Gia Ngông Cuồng


Dương Hiểu Huyền đã đến chỗ ba nuôi Tôn Chính Nghĩa của gã rồi, anh đã biết điều này từ sớm.
Nhưng còn đội ám sát đang ẩn núp ở xung quanh thì sao?
Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bọn họ đâu.
“Ha ha, chắc hẳn cậu đang tìm người của cậu chứ gì?”
Ông lão khẽ mỉm cười: “Đám ăn hại kia còn không có cơ hội thông báo cho cậu, bọn họ đối phó với người bình thường còn được, nhưng đối phó với kẻ mạnh như tôi thì không làm được gì đâu?
Tần Minh rất buồn bực, trước đây anh đều không dẫn theo người, kết quả là xảy ra chuyện rồi.
Bây giờ cả ba đội đang ngầm ẩn núp bên cạnh anh đã bị giết chết trong âm thầm, anh bị rơi vào tình thế vô cùng gay go.

“Kẻ mạnh?” Tần Minh bị bóp cổ, khó khăn lắm mới thốt nên được hai từ.
Ông lão đắc ý nói: “Cậu nhóc, trên đời này có quá nhiều bí mật.

Mà sự phát triển của thời đại và sự thay đổi từng ngày của khoa học kỹ thuật đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.


Vì vậy việc cậu chưa từng tiếp xúc với những người như tôi cũng không hiếm lạ gì”
“Ông lão, xin ông hãy buông cậu ấy ra, chúng ta cũng đâu có quen biết nhau.

Tôn Thường Hi cầu xin với vẻ sốt ruột.
Ông già lắc đầu và nói: “Lý Tinh Hồng là em họ của cậu chủ nhà chúng tôi, cậu chủ của chúng tôi nói rằng tên nhóc này đã đánh Lý Tinh Hồng bị thương nên phải trả thù gấp đôi, vì vậy tôi phải đánh gãy hai chân của cậu ta, phải dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.
Bịch!
Tần Minh bị ông ta ném xuống đất.
Ông lão liếc nhìn Tần Minh và nói: “Cậu có điều gì muốn nói hay muốn khai bối cảnh thì tôi có thể cho cậu một cơ hội.

Nhưng hai bối cảnh là học trò của Trương Toàn Chân và người thừa kế của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ không có ích gì đâu.”
Con ngươi của Tần Minh co rút lại, bối cảnh của anh đã bị lộ rồi? Ông lão không rõ lại lịch này đã biết rồi ư?
Ông lão nhìn biểu cảm khiếp sợ của Tần Minh, sau đó nói với vẻ rất đắc ý: “Được rồi, xem ra cậu cũng không có bối cảnh gì đáng nói, vậy thì...!tôi sẽ đánh gãy hai chân coi như cho cậu một bài học.

“Chẳng phải là người luyện võ chính tông sao, lão già, ông khoác lác đến nỗi khó tin như vậy làm gì? Tự dát vàng lên mặt mình à?"
Giọng nói của đàn anh Tống Nghĩa Tinh đột nhiên vang lên từ phía sau ông lão, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông ta và nói: “Ông muốn đánh gãy hai chân đàn em của tôi? Chà chà, nhưng tôi lại không đồng ý.
Ông lão đột nhiên cúi người xuống, sau đó quay người, dùng một góc độ kỳ dị mà đánh về phía Tống Nghĩa Tinh, Tần Minh thấy tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, anh chỉ nhìn thấy một bóng đen đánh trúng phần xương sườn dưới nách của Tống Nghĩa Tinh.
Tống Nghĩa Tinh chẳng những không lùi về sau mà còn đỡ được, sau đó cản ông lão lại.
Tần Minh thấy vậy thì trợn mắt há mồm, động tác này mạnh mẽ quá rồi.

Phải biết rằng Tần Minh cũng không thể đỡ nổi đòn của ông lão, về sức lực thì càng không thể so sánh được.

Mà không ngờ Tống Nghĩa Tinh lại có thể đỡ được dễ dàng như vậy, hơn nữa ông lão kia còn giữ chặt bàn tay vừa bị anh ta đỡ được, có thể thấy rằng ông ta đã bị thương nhẹ.
Hình như đàn anh này của anh còn giỏi hơn anh rất nhiều.
Ông lão mới tung một chiêu mà đã thua nên lập tức biết rõ sự chênh lệch giữa hai bên, ông ta nói: “Hóa ra là người của Hoàng phải, tuổi còn trẻ mà có bản lĩnh rất lớn, nhưng chưa chắc tôi đã sợ cậu”
“Nếu tính thêm cả tôi thì sao?”
Đột nhiên từ một bên khác của hành lang, Tống Nghĩa Linh vừa nhìn quả nho vừa xách làn váy dài và bước tới, trong đôi mắt tràn đầy sự thù địch: “Dám bắt nạt đàn em của tôi, cái đồ già mà không được tôn kính nhà ông
Tần Minh thấy Tống Nghĩa Linh cũng tới thì đã yên tâm.
Đàn anh và đàn chị này của anh cũng rất tài giỏi.
Ông lão trông thấy Tống Nghĩa Linh thì lập tức lộ ra vẻ bối rối, rõ ràng là một đánh hai thì ông ta sẽ không đánh lại.
Ông ta nói: “Được lắm, nhà họ Lý chúng tôi sẽ nhớ kỹ người của Hoàng phái.

Chuyện này cũng sẽ không kết thúc như vậy đâu.
Tống Nghĩa Linh nói với vẻ khinh thường: “Thôi đi, tôi đã nghe câu này nhiều năm lắm rồi.”
Sau khi ông lão bỏ đi, Tống Nghĩa Tinh đi tới và nói: “Không sao chứ? Tán gái thì cứ đường đường chính chính đi, lén lút làm gì?”
Tần Minh và Tôn Thường Hi nhìn nhau rồi đột nhiên đỏ mặt, vừa rồi gọi là tán gái ư?
Tống Nghĩa Linh cười ha hả: “Không hổ là đàn em của chúng ta, dám tranh giành phụ nữ với nhà họ Lý cơ đấy”

Tần Minh hỏi: “Tống Nghĩa Tinh, ông lão đó là ai vậy? Hình như động tác của hai người rất khác biệt”
Tống Nghĩa Tinh nói: “Có thể có điều gì khác biệt chứ? Chỉ là cách hô hấp khác nhau mà thôi.

Cậu đã quên Hô Hấp Pháp mà thầy đã bảo cậu luyện tập mỗi sáng và tối sao?”
Tần Minh gật đầu, biểu thị rằng anh vẫn còn nhớ.

“Đó chỉ là kết quả được tích lũy từng ngày thôi.”
Tống Nghĩa Tinh nói: “Hô hấp có thể giúp phổi khỏe mạnh hơn, hơn nữa còn lưu thông máu, làm cứng cơ và có thể thay đổi tế bào của cơ thể.

Nói dễ hiểu hơn một chút thì đó chính là nội lực giống trong phim võ thuật, nhưng đây không phải là ảo mà là kết quả của sự không ngừng cố gắng quanh năm suốt tháng, sau đó lại kết hợp vận dụng võ thuật tương ứng thì mới có thể phát huy được hiệu quả”
Tống Nghĩa Linh nói chen vào: “Anh trai, anh nói vậy mà gọi là giải thích đơn giản sao? Nói đơn giản thì chính là nếu nằm rõ Hô Hấp Pháp thì có thể dùng ngực làm vỡ một tảng đá lớn mà vẫn bình an vô sự, nếu không nắm rõ thì ngực vẫn có thể làm vỡ một tảng đá lớn nhưng người thì lại về chốn cực lạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận