Thiếu Gia Ngông Cuồng


Khóe miệng Tần Minh co giật, lời giải thích này mang tính hình tượng thật đấy.
Tống Nghĩa Tinh vỗ Tần Minh và nói: “Cậu mới bắt đầu học, chẳng phải sức lực đã lớn hơn trước rất nhiều rồi sao? Trình độ này của cậu cũng được coi là rất có thiên phú rồi.

Thầy có mắt nhìn người thật đấy”
Trong lòng Tần Minh rất buồn phiền, anh không muốn làm võ phu gì cả.
Nhưng anh đường đường là sinh viên ngành kinh tế học, là người thừa kế giàu nhất thế giới.
Ngay cả anh cũng không đỡ nổi một đòn, vậy chẳng phải mấy người Dương Hiểu Huyền, A Long và Tống Dĩnh cũng gặp trở ngại sao?
Tống Nghĩa Tinh nói: “Thầy bảo cậu qua đó, ông ấy muốn giới thiệu một người với cậu.
Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi, cô biết rằng không thể đi theo anh nên nói:
“Cậu đi đi, tôi không sao đâu.


Tên Lý Tinh Hồng kia cũng đã bị cậu đánh cho bị thương rồi.”
Tần Minh lại bước vào hội trường với tâm trạng phức tạp.
Trong hội trường đã khá đông, mọi người tụm năm tụm ba thành từng nhóm để trò chuyện, một vài thanh niên đang khiêu vũ ở hội trường nhỏ đã được ngăn cách.
Ông cụ Tôn vẫn đang trò chuyện với một vài ông lão.
Tần Minh đi đến bên cạnh Trương Toàn Chân, bên cạnh ông ta còn có Mộc Hải Nhiễm, trông ông cụ vẫn như trước, trước đó Mộc Tiêu Kiều đã từng nhắc nên anh không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Mộc Hải Nhiễm.

“Cụ Mộc?”
Đã lâu rồi không gặp, Tần Minh cảm thấy rất khác lạ.

“Ha ha ha..”
Mộc Hải Nhiễm bật cười và bắt tay với Tần Minh, nói: “Trương chân nhân, đây là học trò mà ông mới nhận ư? Quả nhiên là tuấn tú bảnh bao”
Nói xong, Mộc Hải Nhiễm lại gần Tần Minh và nói nhỏ: “Ông đã biết về chuyện của cháu rồi, mọi người ngầm hiểu với nhau là được."
Tần Minh nở nụ cười gượng gạo, có lẽ thân phận giả này của anh thực sự bị lộ rồi.
Ngoài Mộc Hải Nhiễm ra thì còn có Mộc Thư Vẫn, Mộc Tiêu Kiều và Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh rất ngạc nhiên, không ngờ Mộc Tiêu Kiều và Nhiếp Hải Đường lại có thể ngồi cùng nhau, đây là cảnh tượng hiếm thấy nhường nào, giống như ở thành phố Quảng vậy.
Nhưng khoảng thời gian ở thành phố Quảng đã một đi không trở lại.
Nhiếp Hải Đường là học trò của Mộc Thư Vân, cũng có thể nói là học trò cuối cùng đi theo bà ta học kỹ năng, vì thế cô lại có mối quan hệ với nhà họ Mộc.

“Nào nào, gọi đại sư Hoàng đi”

Sau khi Trương Toàn Chân để Tần Minh gặp mặt mọi người một cách qua loa, ông ta lại dẫn anh đến chỗ một người đàn ông trung niên ở bên cạnh.

Người đó ăn mặc rất trang trọng, dáng vẻ cũng rất lịch sự, ông ta khẽ gật đầu chào hỏi Tần Minh.
“Xin chào cậu Triệu”
Tần Minh nhìn người đó, trên người ông ta tỏa ra khí thế rất đặc biệt, rất giống với ông lão vừa tập kích anh.
Ông ta chỉ đứng như vậy thôi, thế nhưng như thể tất cả lỗ chân lông trên người đang khuếch tán ra hơi thở chèn ép Tần Minh vậy.
Tần Minh liếc nhìn, dường như anh không thể nói chuyện được nữa, anh bị hơi thở của ông ta bao vây khiến cho không thể động đậy, đại sư Hoàng trong mắt anh giống như một ngọn núi cao, còn anh chỉ như một con kiến dưới núi mà thôi.
Tần Minh nuốt nước miếng, chịu đựng sự áp lực trong lòng, anh nói: “Xin, xin chào đại sư Hoàng”
Đại sư Hoàng bật cười ha hả, dáng vẻ như thể rất hài lòng, ông ta bắt tay với Tần Minh và nói: “Nghe nói rằng Trương chân nhân đã phá lệ mà nhận thêm học trò, hóa ra là cậu.
Tần Minh bị đối phương nắm chặt tay, áp lực đột nhiên biến mất như thể giông bão xua tan, trời quang mây tạnh.
Khi anh chợt lấy lại tinh thần thì phát hiện ra trán mình đang đổ mồ hôi.
Trương Toàn Chân nói: “Ông Hoàng, cậu học trò này của tôi cũng được đấy nhỉ”
Đại sư Hoàng nắm tay Tần Minh và hơi giật giật, Tần Minh cảm thấy bàn tay của đối phương rất nóng, như thể là nước nóng vậy, khiến cánh tay của anh cũng hơi nóng lên.


“Ừ, quả là tuấn tú bảnh bao.

Đại sư Hoàng nói một cách khách sáo.
Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó thở dài rồi lắc đầu.
Tần Minh trông thấy vậy thì cảm thấy khá ảo não, ý của hai người là gì vậy? Có thể đừng úp úp mở mở được không? Hãy tôn trọng đàn em nhiều tiền của hai người đi.
Trương Toàn Chân nói với Tần Minh: “Đại sư Hoàng là bạn thân lâu năm của tôi, năng lực còn lớn hơn cả tôi.

Ông ấy cũng là ân sư truyền thụ võ thuật cho đàn anh và đàn chị của cậu”
Tần Minh kinh ngạc, hỏi: “Thầy ơi, ý của thầy là sau này con phải học võ cùng đại sư Hoàng sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận