Tần Minh lại không quan tâm lắm, thay vào đó, anh rất ngạc nhiên vì bối cảnh của nhà họ Tồn, một nhà họ Tôn nhỏ bé nhưng lại quen biết nhiều nhân vật quyền lực như vậy.
Vậy mà ban đầu Tôn Thường Hi còn muốn thoát ly khỏi dòng họ đến thành phố Quảng làm một cảnh sát nhỏ nhoi, thật không hiểu suy nghĩ của người phụ nữ này.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Tần Mặc đi cùng Tần Minh.
Điều này làm cho Mộc Tiêu Kiều và Nhiếp Hải Đường không dễ đến gần, Tần Minh lại cảm thấy rảnh việc hơn nhiều.
Thành thật mà nói, cả hai người phụ nữ đều đưa ra ám thị mạnh mẽ cho anh, chỉ có thể chọn một trong hai, nhưng Tần Minh thật sự cảm thấy bản thân mình quá cặn bã, rất khó lựa chọn.
Thực sự là trốn tránh rất đáng xấu hổ, nhưng hữu ích.
Không phải sao, may mà có mẹ dẫn đi, Tần Minh không cần đối mặt vấn đề nan giải mà hai người phụ nữ đưa ra rồi.
Tần Mặc lái xe đưa Tần Minh trở lại trường học, trên đường nói: "Con à, con đã lớn rồi.
Mẹ biết thời gian con ra ngoài cùng Trương chân nhân tu luyện đã chịu khổ rồi, nhưng con cũng nên hiểu chuyện, không thể bướng bỉnh quá được" “ồ” Thái độ của Tần Minh đối với Tần Mặc tốt hơn, người phụ nữ đã có tuổi nhưng vẫn dưỡng rất tốt này luôn coi anh như con trai, Tần Minh không thể thể hiện thái độ với bà ta được.
Tần Mặc nói tiếp: "Chuyện lần này mẹ cũng không giúp được con.
Con phải suy ngẫm lại đi, học hành chăm chỉ, cũng sắp phải thi rồi, có chuyện gì thì về Thượng Hải hãy nói.
Đúng rồi, con chịu khó đến bệnh viện thăm Hoàng Thư Đồng, con bé là một cô gái tốt, mẹ cũng rất thích nó.
Con đừng có kén chọn nữa, người ta còn không chê con ấy"
Tần Minh dở khóc dở cười, anh không hề cảm thấy Hoàng Thư Đồng không tốt, chỉ là cô ta....
Vừa nghĩ đến Hoàng Thư Đồng, trong đầu Tần Minh lại hiện lên cảnh cô ta liều mình đỡ đạn thay cho anh, Tần Minh không thể nghĩ tiếp được nữa, khó nhận nhất là ân tình của người đẹp.
Trở lại trường học, Tần Minh đi tới một khu rừng rậm không một bóng người, một đám người tập trung bên cạnh anh.
Đội trưởng A Hổ thở dài: "Thật xin lỗi cậu chủ, ông già kia quá lợi hại, trong khách sạn chúng tôi không thể dùng súng, chân tay lai..."
Tần Minh gật đầu nói: "Mỗi người trừ một tháng lương, sau này nhất định phải làm tốt, nếu có lần sau thì mấy người không cần làm nữa"
Nghe thấy Tần Minh khoan dung như vậy, các thành viên trong tiểu đội ám sát cảm động đến mức quỳ một chân xuống, đồng thanh nói: "Cảm ơn cậu chủ"
Theo lý mà nói, loại chuyện không bảo vệ tốt ông chủ đề cho kẻ địch đến gần Tần Minh, những người này nên bị xử lý hết, nhưng Tần Mình biết họ trung thành, chỉ là không đủ năng lực, cho nên tạm tha cho họ một lần.
Dù sao thì anh cũng lần đầu tiên thấy Hoàng phái, nhà họ Lý và tông sư võ đạo này.
Lý Tích Cương cho anh cảm giác quá mạnh, rõ ràng là một lão già nhưng lại đi đường không phát ra tiếng.
Mà đại diện trẻ tuổi của nhà họ Lý chắc là Lý Thuần như Tôn Thường Hi đã nói.
Sợ rằng người ngạo mạn như Lý Tinh Hồng ở trước mặt Lý Thuẩn cùng chỉ là cậu em nhãi nhép.
Tần Minh không hiểu làm hỏi: "Thi đấu môn phái sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa, he he, giống như phim võ thuật Diệp Vấn vậy.
Bây giờ ngoài mở phòng tập võ ra thì người học võ còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Tần Minh tưởng rằng là Nhiếp Hải Đường, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Triệu Tụng Trí.
"Triệu Chính Ngôn, tôi là chú của cậu.
Sau khi Tần Minh mở cửa, giả bộ kinh ngạc nói: "Chú, sao chú lại tới đây? Ngọn gió nào thổi chú đến vậy."
Tần Minh nhớ tới tin nhắn Tống Dĩnh gửi cho anh trong bữa tiệc, sợ rằng Triệu Tụng Tri đến để thăm dò anh, xác nhận rằng anh là Tần Minh hay Triệu Chính Ngôn đúng không?
Triệu Tụng Trí ở ngoài run người nói: "Hờ hà gió gì? Gió bắc đẩy, chủ có chuyện muốn tìm cháu, cháu tiện cho chúng ta vào đúng không? Đây là thử ký của chú"
Tan Minh thấy ngoài Triệu Tụng Trí và thư ký của ông ta ra thì cũng không còn ai khác nên dành cho vào.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Tụng Trị xoa xoa tay nói: "Trời lạnh thật đấy, Triệu Chính Ngôn, tối nay chú tới để truyền đạt lời của ông nội cháu.
Tuy rằng ba cháu là con riêng nhưng được nhà họ Triệu thừa nhận, cả nhà cháu đều là người nhà họ Triệu, biết không?".