Triệu Tụng Trí nói: “Ba, giả sử, chỉ là giả sử thôi, nếu chúng ta phát hiện ra không thấy Triệu Chính Ngôn nữa thì sao? Nếu tên Tần Minh kia đã lén sử dụng cả hai thân phận thì thế nào?”
Triệu Trinh nắm chặt tay lại, nói với vẻ trầm tư: “Vậy thì phải báo thù cho cháu trai thôi, không cho cậu ta bước ra khỏi cửa nhà họ Triệu nữa”
Trên xe Benz của nhà họ Triệu, Phượng Hoàng vắt chéo chân, bộ sườn xám xẻ tà ôm trọn đường cong cơ thể của cô ta, Tần Minh vừa nhìn đã thấy hơi đau đầu lưỡi rồi.
Vừa nãy ở ký túc xá nếu cô ta không quyến rũ anh, thì anh cũng chẳng phải cắn đầu lưỡi để kiềm chế phản ứng sinh lý của mình lại.
Phượng Hoàng ghé sát người vào người Tần Minh, bàn tay trắng nõn của cô ta nhẹ nhàng mơn trớn lồng ngực của Tần Minh: “Cậu Tần, cậu còn trẻ như vậy mà đã giàu có thể này rồi, tôi ngưỡng mộ cậu quá.
Nếu như sau này tôi mà tìm được người đàn ông giàu có như cậu Tần đây thì tốt biết mấy.
Tần Minh cảm nhận thấy rất rõ rằng có một phần thịt gì đó mềm mại đang đè lên cánh tay mình, cảm giác thoải mái dần dần xông lên đầu anh.
Nhưng anh lại không nói lời nào.
Phượng Hoàng thấy Tần Minh nghiêm mặt lại thì lại bắt đầu ỏn ẻn nói: “Cậu Tần, cậu đừng có lạnh lùng như vậy chứ, tôi sẽ là món ăn của cậu trên đường đến nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu chúng tôi lúc nào cũng tiếp đãi khách như vậy đấy.
Nói xong, bàn tay hư hỏng của Phượng Hoàng bắt đầu sờ dần xuống phía bên dưới của Tần Minh.
Tần Minh liếc xéo về phía cô ta, cô gái này đúng là báu vật hiếm thấy, biết cách cúi đầu, mặt mộc nhưng vẫn rất xinh đẹp, lại còn biết làm gián điệp, người nhà họ Triệu lắm người tài thật đấy.
Tần Minh là một người đàn ông đang tràn đầy sức sống, bàn tay nhỏ bé, lành lạnh của Phượng Hoàng vừa mò xuống thì anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, phần nào đó cũng đã ngóc đầu lên rồi.
“Á!” Tim Phượng Hoàng như hẫng đi một nhịp nào đó, trong một ngày kiểm tra hai người đàn ông, phản ứng của cô ta vẫn còn khá rõ ràng.
Tần Minh để yên cho cô ta kiểm tra, xong việc anh lập tức kéo tay cô ta ra rồi nổi giận: “Đủ chưa, lại còn mạo phạm tôi nữa là tôi nổi giận thật đấy.
Tôi là người có hôn ước với
Triệu Tâm Nhiên, không biết cô làm vậy có mục đích gì nhưng tôi không muốn phản bội vị hôn thê của mình”
Phượng Hoàng lập tức ngồi ra xa chỗ của anh, củi người xuống, sau đó giả vờ như rất hoảng hốt, sợ hãi: “Xin lỗi cậu Tần, tôi sai rồi.
Tôi chỉ nhất thời không kiềm chế được bản thân, cầu xin cậu đừng nói chuyện này cho ông chủ của tôi, tôi rất cần công việc này.
Tần Minh hạ thấp giọng xuống: “Đủ rồi thì lên phía trước ngồi đi.
Phượng Hoàng mừng thầm, như vậy là cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi.
Xe dừng lại, Phượng Hoàng đối chỗ lên hàng ghế phía trước.
Sau khi Phượng Hoàng đổi chỗ, Tần Minh lập tức nhắn tin cho Tổng Dĩnh: “Bài kiểm tra của Triệu Trinh vẫn chưa chấm dứt đâu, nhắc Dương Hiểu Huyền phải cẩn thận đấy”
Tần Minh gửi tin nhắn xong thì cũng thầm cảm thấy hơi lo lắng, anh nghĩ: “Vì giúp cho lão già Trương Toàn Chân kia mà bây giờ cả hai thân phận của mình đều bị nghi ngờ rồi.
Ôi chao, bây giờ Triệu Chính Ngôn đang sống thực vật, không biết sau này phải giải quyết mọi chuyện thể nào đây.”
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa vào trang viên của nhà họ Triệu.
Hai vợ chồng Triệu Tụng Trí đứng ở cửa ra vào, cạnh hai người còn có cả con gái của họ: Triệu Tâm Nhiên.
Tần Minh cảm thấy hơi bất ngờ, cô chiêu nhà giàu này đáng ra đang phải đi du học ở nước Anh cơ mà?
Ban đầu, lúc ở thành phố Quảng, ấn tượng mà Triệu Tâm Nhiên để lại cho anh là lúc sáng thì đoan trang hiền thục, lúc tối lại phóng đãng bừa bãi.
Tất nhiên, Tần Minh không biết rằng hình tượng đó là do Triệu Tâm Nhiên giả vờ mà ra, vì bản thân cô cũng bị người nhà ép đi xem mắt mà thôi.
Cô chỉ nghĩ là tạo ra hình tượng đáng ghét như vậy thì sẽ khiến Tần Minh từ bỏ mình, nào ngờ cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Triệu Tâm Nhiên bĩu môi, nói nhỏ: “Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, nửa đêm nửa hôm còn đến đây làm gì nữa? Đã nói là đợi khi nào con tốt nghiệp thì mới kết hôn cơ mà?”
Triệu Tung Trí trách móc: “Tâm Nhiên, con ăn nói kiểu gì đấy? Nếu con có thể kết hôn được với Tần Minh thì vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết, bố mẹ cũng được sướng lây, rồi còn giúp đỡ được rất nhiều cho nhà họ Triệu nữa”.