Tần Minh thử làm theo nhưng chỉ chọc cho ngón tay bị đau, anh hỏi: "Tôi cần phải học được cái này trong vòng nửa tháng à?"
Hai anh em đồng thời gật đầu, nói: "Phải."
Buổi sáng, trong bãi tập nào đó ở đại học Thanh Hoa, Tần Minh bày một đống ván gỗ dùng để luyện tập Taekwondo ở trước mặt.
Bộp!
Tần Minh dùng năm ngón tay không ngừng chọc về phía tấm ván gỗ, sau đó thầm mắng: "Bà mẹ, vô tình thế."
Nói là Tần Minh luyện năm ngón tay nhưng thật ra ngón giữa chịu lực nghiêm trọng nhất.
Anh mới luyện không lâu đã phát hiện ra móng tay bị gãy, ngón tay tê dại, chỉ còn thiếu mỗi chảy máu.
Anh oán giận: "Tôi đã nói là tôi không muốn làm đại gia toàn năng rồi.
Tôi là một sinh viên khoa kinh tế, anh bảo tôi mô phỏng lại môi trường tài chính, tôi còn có thể viết ra một luận văn cho anh xem.
Giờ anh bảo tôi luyện Nhất Dương Chỉ hay là bàn tay sắt vô tình vậy?"
Tống Nghĩa Tinh nói: "Nhất Dương Chỉ gì chứ? Cậu tưởng đang đóng phim truyền hình của Kim Dung à? Hô hấp, hô hấp, cậu tốt xấu gì cũng là sinh viên, sao lại không hiểu chứ? Thôi quên đi, em tới dạy đi.
Bên kia có một em gái rất xinh, anh phải qua xin WeChat mới được" ".." Tần Minh cạn lời.
Có ai làm đàn anh như anh sao?
Tống Nghĩa Linh đứng bên cạnh tương đối yên tĩnh.
Cả buổi sáng, cô ta đều đứng đó cầm điện thoại lướt trang web Taobao.
"Chị Tống.." Tần Minh phiền muộn hỏi: "Hô hấp này là sao vậy chị Tống? Tôi chỉ vừa được lão Trương dạy.."
Tống Nghĩa Linh ngắt lời anh: "Cậu nên gọi là thầy chứ! Người tập võ phải tôn sư trọng đạo" "May là cậu giàu đấy.
Cậu chờ tôi xử lý những đơn mua hàng này xong sẽ nói cho cậu biết" Tống Nghĩa Linh vui sướng điểm vào màn hình điện thoại.
Tần Minh đen mặt.
Được rồi, hai anh em bọn họ rất kính trọng Trương Toàn Chân nhưng chẳng hề để ý tới anh.
Tần Minh đang rầu rĩ thì có một đám người đi tới.
Người dẫn đầu chẳng phải là Bạch Minh Vũ sao?
Tần Minh đã lâu không gặp người này.
Sau khi Bạch Minh Vũ và Bạch Tĩnh Thần bị anh hãm hại lần trước, anh ta đã thành thật hơn nhiều.
Mà bên cạnh Bạch Minh Vũ còn có mấy nam nữ ăn mặc không tầm thường.
Tần Minh hơi bất ngờ khi thấy người nhà họ
Triệu cũng ở đây.
Ngoại trừ Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi, mấy người khác đều từng xuất hiện trong bữa tiệc tối qua.
Bạch Minh Vũ chẳng hiểu sao lại thấy tự tin, giễu cợt: "Ấy, đây không phải là cậu chủ Triệu của chúng ta à? Sao vậy? Cậu chủ Triệu đang lo lắng về cuộc so tài nửa tháng sau à?"
Tần Minh nheo mắt nói: "Cứ cho là đúng đi.
Bạch Minh Vũ, anh dẫn một đám người tới đây làm gì vậy?".
Một người đàn ông dẫn đầu nói: "Cậu nên bỏ cuộc đi.
Lúc nhà họ Lý tập võ đã từng xuất hiện Thượng tướng và lính đặc công, địa vị của Lý Tinh Hồng còn cao quý hơn cậu.
Sao cậu cứ phải đối đấu với bọn họ chứ?"
Tần Minh nhìn người này.
Anh ta khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, điển hình của con em nhà giàu có giáo dưỡng.
Nhưng giọng điệu của anh ta rất ngạo mạn, nghe có vẻ lịch sự nhưng thật ra vô cùng coi thường Tần Minh.
Tần Minh hỏi ngược lại: "Anh tên gì?"
Triệu Bàn ngạo mạn hất cằm nói: "Tôi là Triệu Bàn, anh họ của cậu.
Lẽ nào tôi nói sai sao? Tối qua cậu không chỉ đánh cho Lý Tinh Hồng bị thương, còn chọc giận Lý Thuấn.
Anh ta là cao thủ tuyệt đối trong thế hệ trẻ của nhà họ Lý, tương lai sẽ thừa kế nhà đó"
Tần Minh buồn cười nói: "Ha ha, lẽ nào người nhà họ Lý biết bay trên trời, chui dưới đất, sống mãi không già à?".
Triệu Chính Đình đứng bên cạnh bất mãn nói: "Triệu Chính Ngộn, mày xem hoạt hình quá nhiều à? Nếu mày và Trương Toàn Chân cùng nhau gia nhập Hoàng phái, còn ở đây luyện chọc tấm ván gỗ thì hẳn phải biết công phu chân chính là thế nào.
Anh Triệu Bàn là một trong mấy người nhà họ Triệu chúng ta có thể tới nhà họ Lý học công phu đấy"
Tần Minh khinh thường nói: "Bọn họ không có thể bay lên trời hay chui dưới đất, không thể sống mãi không già, vậy tôi sợ cái búa à?"
Triệu Bàn nhếch môi đắc ý nói: "Đúng là không thể nói rõ với loại người ngu dốt như cậu được.
Cậu đang học Nhất Thốn Quyền à? Cậu tưởng có thể học được nó trong vòng nửa tháng sao? Đúng là người si nói mộng, cũng không nghĩ lại xem mình là ai.
Còn nữa, Hô Hấp Pháp của Hoàng phái đã quá lạc hậu rồi, dựa vào thuốc để chống đỡ cơ thể đến khi không có tiền sẽ tiêu đời.
Cậu chìm đắm trong trụy lạc mới....