Thiếu Gia Ngông Cuồng


Lý Tinh Hồng nói: “Hừ, loại người như cậu chỉ biết ăn bám người khác thôi, cứ giả vờ tiếp đi, lát nữa tôi sẽ khiến cậu phải hiện nguyên hình”
Tần Minh nhìn Lý Tinh Hồng ra vẻ hung hăng, ngông cuồng như vậy thì thầm cảm thấy rất khó chịu.

Thằng nhãi này cứ chạy đến chỗ anh gây sự hết lần này đến lần khác, xem ra phải dạy cho nó một bài học, nếu không thì sẽ mất hứng lắm.
Phòng đấu giá của Nhất Phẩm Đường không có quá nhiều người, mà những người có mặt ở đây thì đều khá kiệm lời, hơn nữa họ đều có vệ sĩ đi theo, Tần Minh còn thấy có cả một ngôi sao võ thuật nổi tiếng.
Tổng thể mà nói thì những người này không giống như những người vũ phu, mà nhìn giống doanh nhân hơn.
Nhiếp Hải Đường nói: “Tần Minh, thật ra thì em cũng đã từng đến đây.

Cô giáo em là người phụ trách việc đầu tư cho Hoàng Phái, một phần khoản tiền đó sẽ được dùng để mua thuốc cho Nhất Phẩm Đường”
Tần Minh hỏi: “Vậy thì các em sẽ được lại gì?"
Nhiếp Hải Đường nghĩ một lát rồi trả lời: “Cô giáo chưa kể hết cho em, một trong số những lợi ích trong đó là các thành viên nòng cốt của Hoàng Phái sẽ được giúp đỡ rất nhiều, họ có thể hỗ trợ cho cô ấy làm ăn suôn sẻ hơn, rồi kiếm tiền nhẹ nhàng hơn.


Xem như là hai bên giúp đỡ lẫn nhau”
Tổng Nghĩa Tinh đứng bên cạnh nói: “Trước kia Hoàng Thăng Cửu không nói cho cậu biết là nếu họ biết cậu là người rất giàu thì sau này cậu sẽ có cơ hội trở thành một trong những người có chức vị khá cao trong Hoàng Phái”
Tần Minh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nói vậy là có ý gì?"
Tống Nghĩa Tinh giải thích: “Tức là thế này nhé, nếu có cả tiền và quyền rồi thì đàn em sẽ lo gì? Đó là có tiền nhưng lại không còn sống để hưởng đúng không? Vậy nên những người như vậy thường cần những người vệ sĩ thật mạnh mẽ.

Mấy người vệ sĩ từ những công ty bình thường thì không thể đem ra so sánh với những người học võ chính tông như bọn tôi được, nếu chúng tôi đích thân ra tay thì những người có chức có quyền kia sẽ an toàn hơn rất nhiều”
Tổng Nghĩa Tinh dừng một lúc rồi nói thêm: “Cậu đã quên là lần trước vệ sĩ của cậu đã bị tôi và em gái tôi đánh ngược lại thế nào à?”
Tần Minh nhớ lại chuyện lần trước, việc này thì đúng là anh cảm thấy rất ấn tượng.
Tần Minh hỏi: “Thế lai lịch của Hoàng Phái ra sao? Thầy không nói cho tôi biết, mà Hoàng Thăng Cửu cũng chẳng nói gì.”
Tống Nghĩa Tinh đáp: “Thật ra thì việc bảo vệ chu đáo cũng chỉ là một phần mà thôi.

Nếu nhắc đến lại lịch của Hoàng Phái chúng tôi thì vốn dĩ chúng tôi là một đảng còn sót lại từ thời kỳ Văn Thanh, nhưng sau khi phát triển đến tận bây giờ rồi thì chúng toi đã thay đổi rất nhiều.

Võ học chỉ là một phần nhỏ đã được giữ lành, hơn nữa, để những người của Hoàng Phái có cuộc sống dễ dàng, sung túc hơn thì chúng tôi đã tạo thành một tổ chức để giúp đỡ lẫn nhau.

Có người thì thành công trong việc kinh doanh, có người thì luyện võ thuật lên cảnh giới cao nhất, dần dần thì những người đó cũng trở thành những người có tiếng nói hơn trong Hoàng Phái.
Tần Minh thầm cảm thấy giật mình, hóa ra Hoàng Phái này là một tổ chức lưu manh.
Tống Nghĩa Tinh còn nói thêm: “Trước kia người đứng đầu Hoàng Phải là người nhà họ Lý, sau này nhà họ Lý nghe theo lời khuyên bảo của nhà họ Triệu, nên đã tách ra để giúp chính đảng giành chính quyền.


Những người khác cảm thấy sợ, không đi theo nên hai bên đã tách ra.”
Tần Minh cảm thấy hơi buồn cười: “Bảo sao bây giờ nhà họ Lý lại có thể lực đến thế”
Tống Nghĩa Tinh cười khẩy: “Những chuyện kia đều đã đi vào lịch sử hết rồi, giờ chẳng qua cũng chỉ là mấy câu chuyện cười mà thôi.

Bây giờ nhà họ Lý sống tốt, mà Hoàng Phái cũng phát triển, cả hai đều là những thế lực có tiếng tăm ở giới võ học, tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Thậm chíỉ hai bên còn muốn giành vị trí đầu bảng với nhau.

“Trong văn hóa của Hoa Hạ, võ học cũng có ảnh hưởng rất lớn, đồng thời cũng có rất nhiều người bản lĩnh.

Đa số mọi người đều khá kín tiếng, không giống với những võ sư bình thường hay mở lớp dạy học, bởi vì Hoàng Phái chúng tội không thiếu tiền”
Tần Minh bỗng hỏi: “Nói như thế thì Trương Toàn Chân nhận tôi làm học trò tức là muốn tôi kinh doanh cho ông ấy.


Giúp các anh về mặt tài chính à?”
Tống Nghĩa Tinh nói: “Đàn em thông minh như vậy thì đừng có nghĩ như vậy về dụng ý của thầy mình chứ? Nếu ông ấy muốn lợi dụng cậu để làm tiền thì đã không mất công dạy cho cậu công phu chân chính rồi.

Với cả, nếu cậu không sẵn lòng thì ai mà ép được cậu.”
Tần Minh cười khẩy: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Nhiếp Hải Đường nói: “Cô giáo em nói rồi, làm người đầu tư cũng có nhiều lợi ích lắm, được hưởng rất nhiều ưu đãi, trừ việc được giúp đỡ bởi những người tiềm năng ở Hoàng Phái thì còn được giám sát bởi quản lý ở những cấp cao hơn nữa”
Tống Nghĩa Tinh kiêu ngạo nói: “Chắc chắn là vậy rồi, người của Hoàng Phái chúng tôi chẳng những giữ chức cao trong các xí nghiệp, mà còn có rất nhiều người làm chính trị đấy, bố tôi cũng là cán bộ này”
“!!!”
Tần Minh nhìn chằm chằm vào Tổng Nghĩa Tinh với vẻ mặt bất ngờ, anh sửng sốt: “Ba của anh là cán bộ hả? Vậy có nghĩa anh là cậu ấm nhà giàu đúng không? Thế sao lại chạy đến núi Long Hổ để chịu khổ với Trương Toàn Chân vậy?”
Tống Nghĩa Tinh nở nụ cười mỉa mai: “Trong lúc chính phủ truy quét những người đã tham nhũng thì đã quét luôn cả nhà tôi luôn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận